Dịch bởi Axianbuxian12
Kỷ Phong Miên đã quyết định phải tỏ tình nhưng thực tế thì không thể nhanh như thế.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Sắp tới kì thi cuối kì rồi.
Mặc kệ là Khương Nam Thư hay Kỷ Phong Miên đều vùi đầu vào ôn tập, tạm thời không có thời gian nghĩ chuyện tình cảm.
Ngày kết thúc kì thi, Khương Nam Thư chuẩn bị về kí túc thì giáo sư Diêu gọi anh lại.
“Khương Nam Thư.”
Anh quay lại: “Giáo sư Diêu.”
Giáo sư Diêu nhìn anh cười híp mắt, hỏi: “Tiểu Khương à, nghỉ đông này em đã có sắp xếp gì chưa?”
Giáo sư đã biết hoàn cảnh Khương Nam Thư từ lâu, ông không nghĩ rằng anh sẽ phải về quê đón năm mới hay làm gì khác.
Quả nhiên Khương Nam Thư lắc đầu: “Chưa có sắp xếp gì ạ, có lẽ là về Lễ Châu mấy ngày.”
Giáo sư Diêu cười nói: “À phải, hạng mục khai quật của thầy ở tỉnh H đã bắt đầu giai đoạn 2, nếu nghỉ đông em có thời gian thì có muốn tới xem với thầy không?”
Khương Nam Thư gật đầu: “Vâng.”
Không phải anh không suy nghĩ cho Kỷ Phong Miên, chỉ là mấy hôm trước nhà trường thống nhất mua vé tàu hỏa thì Kỷ Phong Miên nói muốn ở lại An Bình đón năm mới.
Nói thế nào thì Kỷ Phong Miên cũng không một thân một mình giống Khương Nam Thư.
Hắn còn có ông nội và bố, tuy quan hệ với bố không được tốt nhưng mặt ngoài cũng phải ăn cơm tất niên với nhau.
Khương Nam Thư thì phải về Lễ Châu một chuyến, cuối năm phải đi tảo mộ thắp hương cho bố mẹ. Gia đình Khương Kiến Bân rời khỏi Lễ Châu thì hoàn toàn mất tin tức, hai năm qua chưa từng về Lễ Châu.
Nếu năm mới anh cũng không về tảo mộ thì mộ phần bố mẹ anh khó tránh khỏi quá thê lương.
Chỉ là tảo mộ cũng chỉ mất một ngày, thời gian còn lại ở tại Lễ Châu cũng nhàm chán. Ở Lễ Châu không có ai mà Khương Nam Thư muốn gặp, cũng chẳng tham gia tiệc họp mặt lớp.
Anh cũng không có ý định nhanh chóng về An Bình.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Khương Nam Thư cảm thấy cần có chút thời gian và khoảng cách để suy nghĩ về mối quan hệ giữa anh và Kỷ Phong Miên. Chỉ cần anh và Kỷ Phong Miên ở cùng một thành phố thì họ không thể nào kéo giãn khoảng cách được.
Thời gian qua Kỷ Phong Miên đã dùng hành động chứng minh rằng giữ khoảng cách không có tác dụng với hắn, thậm chí phản tác dụng khiến chuyện này tệ hơn.
Khương Nam Thư chỉ đành chấp nhận hiện thực, giờ nghĩ lại, quan hệ của hai người dường như còn thân mật hơn trước, càng vượt quá giới hạn bạn bè.
Nói cho cùng, không có bạn bè nào lại chen chúc nhau trên một chiếc giường cả.
Hơn nữa, vào thời gian ôn tập cuối kì, phòng tự học và thư viện trong trường lúc nào cũng đầy ắp người, khó mà giành được chỗ.
Kỷ Phong Miên bèn đề nghị tạm thời ra ở chung cư, thư phòng rộng lớn vừa hay thích hợp cho họ ôn tập.
Thế là thời gian đó hai người hầu như là ở bên ngoài.
Quan hệ đã hoàn toàn vượt giới hạn, ngoài những đụng chạm cơ thể giữa người yêu thì cách họ ở bên nhau không khác gì người yêu.
Cái gọi là quan hệ bạn bè giống như ô cửa sổ giấy, chọc cái là thủng.
Khương Nam Thư chưa từng nghĩ tới phải chủ động làm gì, vì nguyên nhân tính cách, anh không thể chấp nhận bất cứ mối nguy nào. Cho dù hai người đã thân mật đến vậy, anh cũng không muốn mạo hiểm việc mất đi người bạn để chọc thủng ô giấy này.
Có lẽ Kỷ Phong Miên cũng nghĩ như vậy, kéo giãn khoảng cách để bình tĩnh suy xét kĩ mối quan hệ giữa họ. Bởi vì khi Khương Nam Thư nói muốn về Lễ Châu hắn không giữ anh lại anh bám lấy anh bảo anh nhanh chóng quay về.
Như vậy cũng rất tốt.
Sau đó anh thu dọn hành lý rời khỏi trường.
Ngày ra sân bay, Kỷ Phong Miên đi tiễn Khương Nam Thư, hắn thẳng tay mua vé, trước giờ Khương Nam Thư không tranh luận mấy vấn đề này với đối phương.
Không ngờ mấy ngày qua Kỷ Phong Miên trông có vẻ bình thường nay đến sân bay lại bắt đầu phát tác.
Biểu hiện là cực kì dính người.
“Khương Khương, cậu nhất định phải nhớ tôi đó...”
Kỷ Phong Miên là một người cao gần 1m9 lại hồn nhiên không quan tâm địa điểm, hận không thể chui vào lòng Khương Nam Thư.
Đáng tiếc người hắn to cao hơn Khương Nam Thư, dáng vẻ hắn ôm lấy eo anh rồi vùi mặt vào vai anh làm nũng chỉ khiến người khác không nỡ nhìn thẳng.
Khương Nam Thư không trả lời, anh nhìn lướt một vòng, may mà phòng vip ít người, chỗ sô pha họ ngồi lại ở trong góc nên không ai chú ý.
Đúng vậy. Để có thể đi theo vào đây Kỷ Phong Miên đã mua luôn cho mình một vé.
Khương Nam Thư không tỏ thái độ gì với hành động này của hắn. Từ lâu anh đã biết gia cảnh Kỷ Phong Miên không phải bình thường so với đám con nhà giàu.
Phần lớn cổ phần công ty nhà họ Kỷ đều nằm trong tay Kỷ Phong Miên, cộng thêm số tiền mẹ hắn đầu tư giáo dục cho hắn, cho dù cả đời Kỷ Phong Miên không đi làm cũng có thể sống một cuộc sống dư dả.
Thực tế, ở trong trường có không ít người bởi vì lý do này là làm thân với Kỷ Phong Miên, thậm chí còn có người nói Khương Nam Thư ngày thường làm cao lại chỉ thân thiết với Kỷ Phong Miên cũng là vì nguyên nhân này.
“Khương Khương, cậu sao thế?”
Giọng nói Kỷ Phong Miên kéo Khương Nam Thư về thực tại.
“Không có gì, nghĩ tới chúng ta phải xa nhau cả kì nghỉ đông nên có hơi thương cảm.” Khương Nam Thư thuận miệng nói qua loa để che đi tâm trạng thật lúc này.
Từ khi anh nhận ra anh có tình cảm vượt mức bạn bè với Kỷ Phong Miên thì anh đã thay đổi nhiều, trước đây anh chưa từng để ý với cái nhìn của mọi người xung quanh.
Bây giờ suy nghĩ của người khác vẫn không ảnh hưởng tới tâm trạng và quyết định của anh, chỉ là những lúc rảnh anh sẽ lên diễn đàn xem mọi người bàn luận về Kỷ Phong Miên, bàn luận về hai người bọn anh.
Khương Nam Thư còn phát hiện trên diễn đàn còn có một nhóm người chuyên đăng ảnh anh và Kỷ Phong Miên ở cạnh nhau, được gọi là “fan cp“.
Kỷ Phong Miên nghe Khương Nam Thư trả lời lại càng ngồi sát hơn, “Tôi cũng sẽ nhớ cậu, nhưng mà, tiểu biệt thắng tân hôn...”
Mắt thấy Kỷ Phong Miên lại bắt đầu nói năng vớ vẩn, Khương Nam Thư thẳng thắn cắt lời, “Được rồi, cũng sắp tới giờ, tôi chuẩn bị lên máy bay đây.”
Kỷ Phong Miên đứng dậy theo, hắn tiễn anh tới tận lối lên máy bay, lưu luyến vẫy tay chào anh.
Chỉ là, suốt cả quá trình hắn không hề nhắc tới chuyện muốn đi về cùng Khương Nam Thư.
Khương Nam Thư ngồi xuống nhìn vị trí bên cạnh.
Đó là vé chỗ ngồi của Kỷ Phong Miên mua để tiễn anh tới tận cửa. Anh ngây người, trong chốc lát tưởng như người đó đang ngồi cạnh anh.
Không nghĩ nữa.
Khương Nam Thư lấy một cuốn sách ra bắt đầu đọc.
Máy bay cất cánh, nửa tiếng sau tiến vào quỹ đạo bay ổn định.
Chị tiếp viên đột nhiên bưng một chiếc khay tới chỗ Khương Nam Thư, “Anh Khương, đây là bữa ăn anh đã đặt trước.”
Khương Nam Thư hơi ngạc nhiên: “Tôi đặt trước?”
Chị tiếp viên nở nụ cười chuyên nghiệp gật đầu nói, “Vâng, là anh Kỷ người đi cùng anh đã đặt trước, anh Kỷ lâm thời hủy bỏ chuyến bay và yêu cầu chúng tôi đưa bữa ăn tới chỗ anh.”
“Vâng, cảm ơn.”
“Không có gì, chúc anh có chuyến bay vui vẻ.”
Chị tiếp viên xoay người rời đi.
Khương Nam Thư mở chiếc nắp đậy lên thì khẽ sững sờ.
Bên trong là chiếc bánh kem xinh xinh, nhìn là biết được đặt làm và không phải đồ ăn do chuyến bay cung cấp.
Chiếc bánh kem dưa lưới làm thành hình trái tim, kì lạ là ở giữa lại điểm xuyết một quả dâu tây. Ngoài ra thì không còn gì khác.
Bánh dưa lưới màu xanh nhạt, ở giữa thì điểm quả dâu tây màu đỏ, màu sắc đối lập nhau quá lớn, những tiệm bánh sẽ không kết hợp như vậy.
Khương Nam Thư suy tư một hồi.
Cái bánh này có ý nghĩa gì?
Trong lúc nhất thời anh không hiểu được. Sự kết hợp kì lạ này, bên cạnh còn có hình trang trí kì lạ, chắc có lẽ...là tự làm?
Vậy là có ý gì?
Anh vô thức đưa tay sờ điện thoại rồi mới nhớ ra trên máy bay thì không thể gọi được điện thoại.
Không ngờ tay lại mò được mảnh giấy trong túi áo.
Khương Nam Thư lấy mảnh giấy ra, anh nhìn thấy nét chữ quen thuộc, là Kỷ Phong Miên để lại. Xem ra lúc ở sảnh chờ hắn cứ quấn lấy anh không chỉ vì sắp phải xa nhau một tháng mà còn để lén nhét mảnh giấy này vào túi áo anh.
Trên mảnh giấy viết một dòng chữ: Tôi thích ăn dưa lưới nhất, cậu thích ăn dâu tây nhất, dưa lưới là tôi, dâu tây là cậu.
Ngoài ra không còn gì nữa.
Chỉ là lời ám chỉ đã rõ ràng thế này.
Bánh dưa lưới hình trái tim, ở trên bày duy nhất một quả dâu tây.
“Cậu ở trong tim tôi.”
Trong đầu Khương Nam Thư đột nhiên nhảy ra câu nói này.
Vành tai anh nóng lên, anh lại thấy có hơi vô lý.
Lời này nghe sến như vậy, Kỷ Phong Miên thật sự có ý như vậy sao?
Khương Nam Thư lắc đầu quyết định không nghĩ nhiều. Anh cẩn thận ăn từng miếng từng miếng bánh.
***
Lễ Châu không khác gì nhiều so với lúc anh rời đi.
Nhìn thấy đại viện Bạch Vân quen thuộc lòng anh lại trào lên một cảm xúc khó tả. Rõ ràng nửa năm trước anh và Kỷ Phong Miên còn cùng nhau đạp xe qua chỗ này mỗi ngày để về nhà.
Bây giờ nhớ lại thì đã là chuyện rất lâu rồi.
Sau khi tới An Bình đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Lúc rời đi, anh nghĩ cả hai là bạn thân cả đời, tuyệt đối đừng biến thành quan hệ tình cảm dây dưa nhiều năm giống như trong tiểu thuyết.
Bây giờ anh và Kỷ Phong Miên lại chỉ cách quan hệ tình nhân bằng một trang giấy mỏng.
Không nghĩ nhiều, cứ đợi qua hết kì nghỉ rồi nói tiếp. Không thể không nói, bây giờ Khương Nam Thư có chút tâm lý trốn tránh.
Ngày hôm sau, anh quay về nhà cũ, ở lại trong thôn một đêm. Ngày hôm sau quay về Lễ Châu đã gần 7 giờ tối.
Mùa đông ở Lễ Châu trời tối rất sớm, vào giờ này gần như đã không nhìn thấy bất cứ ánh sáng nào.
Đại viện Bạch Vân là một khu nhà cũ mọi người gần như đã dọn đi hết, tất nhiên không có dịch vụ gì, đèn đường cũng đã hỏng mất một nửa, ánh đèn mờ mờ.
Khi Khương Nam Thư bước chân vào cổng thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ Kỷ Phong Miên.
“A lô.”
“Khương Khương, cậu tới chưa?”
“Ừ, vừa tới cổng khu nhà.”
Hai ngày qua, cho dù Kỷ Phong Miên không ở Lễ Châu nhưng cũng nắm rõ động thái hai ngày qua của Khương Nam Thư. Bởi vì hai người trước giờ chưa từng mất liên lạc.
Nói chuyện hai câu, Kỷ Phong Miên đột nhiên chuyển chủ đề: “Khương Khương, cậu có nhớ căn cứ bí mật trước đây của chúng ta không?”
Hồi nhỏ phần lớn những bé trai đều có một căn cứ bí mật, hoặc là một căn nhà bỏ hoang hoặc là một cái hang trong đống núi giả.
Căn cứ bí mật của Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên thì là trụ bóng rổ bỏ hoang trong khu đại viện Bạch Vân.
Trước đây nó là ngai vàng của tất cả bọn con trai trong đại viện, Kỷ Phong Miên cậy vào mình từ nhỏ đã có sức mạnh và khả năng đánh nhau đường hoàng bá chiếm trụ bóng rổ đó.
Ngoài Khương Nam Thư, hắn không cho phép bất cứ ai leo lên trụ bóng rổ.
Lúc tốt nghiệp tiểu học, Kỷ Phong Miên bị Kỷ Quốc Hoa dẫn về An Bình thì họ cũng đã tạm biệt nhau ở trụ bóng rổ.
Có thể nói, đối với Khương Nam Thư, đối với Kỷ Phong Miên, trụ bóng rổ đó có ý nghĩa rất đặc biệt.
Khương Nam Thư khẽ “ừ” một tiếng, bước chân về nhà chợt đổi hướng đi về phía sân bóng rổ bỏ hoang.
Độ nhiên.
Anh muốn nhìn lại nơi đã chứa đựng tuổi thơ của anh và Kỷ Phong Miên.
_________
Chương sau tỏ tình nha!!!