Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh

Chương 57: Chương 57: Anh thích em




Dịch bởi Axianbuxian12

Những hộ gia đình gần sân bóng rổ đã chuyển đi hết.

Bên cạnh vẫn còn vài chiếc đèn đường còn sáng, mờ mờ dẫn lối cho con đường phía trước.

Đi qua một lối quặt, phía trước đột ngột sáng bừng lên.

Khương Nam Thư hơi sững sờ.

Chỗ đang sáng chính là phía sân bóng rổ, lấp la lấp lánh giống như hợp làm một với trời sao trên đầu anh.

Dưới trụ bóng rổ có một người đang đứng, không thấy rõ mặt mũi.

Nhưng Khương Nam Thư có thể nhận ra được dáng người quen thuộc đó, đó là Kỷ Phong Miên. Suy cho cùng họ đã bên nhau sớm chiều suốt hai năm.

Anh đoán được gì đó, trái tim chợt đập nhanh hơn.

Tiếng động bên tai như rất xa rồi lại ở rất gần.

“Khương Khương.”

Khương Nam Thư không di chuyển.

Người đứng dưới trụ bóng rổ tiến về phía trước một bước, nhưng lại như nhớ tới gì đó nên dừng lại.

Khương Nam Thư rủ mắt nhìn mũi giày của mình.

Anh tựa như quay về nhiều năm trước.

Sau khi Kỷ Phong Miên rời khỏi Lễ Châu, anh đã từng tới đây mỗi ngày nhìn lên trụ bóng rổ.

Đám trẻ con trong đại viện tùy ý leo trèo trên trụ bóng rổ. Chúng nó làm mặt quỷ với Khương Nam Thư.

“Kỷ Phong Miên không ở đây, chỗ này thuộc về bọn tao.”

“Thư ngố, có gan thì mày tới đây.”

“Haha, biết ngay là mày không dám.”

Thực ra Khương Nam Thư không có hứng thú với cái gọi là “ngai vàng”, chỉ vì Kỷ Phong Miên thích nên anh mới hay tới đây chơi thôi.

Sau ngày đó anh không còn tới đây nữa.

Cho đến khi rất nhiều người lần lượt chuyển đi Khương Nam Thư mới lại tới đây một lần.

Lúc đó Kỷ Phong Miên đã hoàn toàn mất liên lạc, mà bố mẹ Khương Nam Thư cũng đã mất trong vụ tai nạn.

Lúc đó Khương Nam Thư đang mờ mịt sau khi cuộc sống xảy ra biến cố lớn, anh gửi tin nhắn cho Kỷ Phong Miên, không nhận được hồi âm.

Trong cơn xúc động, tối đó Khương Nam Thư đã cầm điện thoại tới đây. Anh ngồi khóc ở sân bóng cả đêm.

Bây giờ, thằng nhóc từng vỗ ngực nói sẽ mãi mãi bảo vệ anh đã trưởng thành thành một chàng trai anh tuấn.

Đang đứng ngay ở đây.

Có nên bước lên một bước, nếu như bước một bước, ô cửa giấy kia sẽ bị phá hỏng hoàn toàn.

Khương Nam Thư có hơi do dự.

Nhưng lúc này người bên kia điện thoại lên tiếng.

“Khương Khương, tôi về rồi.”

“!”

Ngón tay Khương Nam Thư khẽ run, khi lấy lại tinh thần thì anh nhận ra mình đã bước đi rồi.

Anh dừng lại cách Kỷ Phong Miên khoảng 1m, anh im lặng, thậm chí điện thoại bên tai cũng không bỏ xuống.

Bây giờ Kỷ Phong Miên rất căng thẳng nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào. Hắn nhìn Khương Nam Thư, dùng mắt cẩn thận vẽ lại ngũ quan của đối phương.

Từng nét từng nét đều khắc sâu trong tim.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới hồi nhỏ, mỗi lần nhìn thất Khương Nam Thư sâu trong trái tim còn non nớt chỉ có một suy nghĩ rất đơn giản.

Sau này lớn lên hắn sẽ xây một căn nhà thật đẹp rồi đưa Khương Nam Thư vào ở, ngày ngày chơi với hắn.

Cho đến bây giờ suy nghĩ đó có lẽ quá trẻ con.

Nhưng Kỷ Phong Miên lại vẫn muốn có một căn nhà thuộc về hắn và Khương Nam Thư.

Hắn mở lời, kịch bản trước đó chuẩn bị hắn đã quên sạch, mở lời liền vào thẳng vấn đề.

“Khương Nam Thư, tôi thích cậu, kiểu thích mà muốn cùng sống với cậu cả đời.” Hắn dừng lại, như thể thấy cách nói đó chưa đủ thuyết phục.

Chung quy, trước đây khi hắn chưa thông suốt đã luôn miệng nói thích, nói họ là anh em ruột khác cha khác mẹ v.v...

Đúng là tự đào hố chôn mình.

Kỷ Phong Miên vừa hối hận vừa nói tiếp: “Không phải sống một đời đơn thuần, tôi muốn nắm tay cậu đi mọi nơi, tôi thích cậu...là muốn hôn cậu ôm cậu cùng ngủ.”

“Hửm?” Mặt Khương Nam Thư vẫn không có biểu hiện gì.

“Anh...anh yêu em, không đơn giản chỉ là thích.” Mặt Kỷ Phong Miên không còn vẻ hoảng loạn, giọng điệu trở nên nghiêm túc, “Anh muốn đi cùng em đến bạc đầu, sẽ không còn rời xa nhau. Em...có thể nắm lấy tay tôi không?”

Hắn chìa tay ra im lặng chờ đợi câu trả lời của Khương Nam Thư.

Ngón tay thon dài, vào trời đông những đốt ngón tay bị lạnh đến đỏ ửng.

Ngón tay Kỷ Phong Miên đang run, không biết là vì lạnh hay là vì căng thẳng.

Khương Nam Thư nhìn hồi lâu, đang muốn đưa tay ra thì chợt nhìn vào tay trái Kỷ Phong Miên đang buông bên người.

Tay trái đeo đồng hồ, trong lúc căng thẳng mặt đồng hồ đã xoay về hướng anh.

Bây giờ là 8 giờ tối.

Đồng tử Khương Nam Thư chợt co lại, hôm nay là ngày 21 tháng 1? Có một đoạn văn không chịu khống chế xuất hiện trong đầu anh.

Kỷ Phong Miên lần đầu tỏ tình với Khương Nam Thư vào lúc 8 giờ ngày 21 tháng 1, hắn đã chuẩn bị kĩ càng mọi thứ...

Bàn tay đang duỗi ra của Khương Nam Thư chợt rụt lại. Sao lại trùng hợp như vậy, sao cứ phải là ngày 21 tháng 1, điều này có phải đang ám chỉ mọi chuyện sau này sẽ phát triển theo hướng như trong tiểu thuyết?

“Xin lỗi, tôi muốn suy nghĩ một chút.” Nói xong anh hoảng loạn xoay người rời đi.

“Không sao, em cứ suy nghĩ đi, anh sẽ chờ em tới khi trời sáng. Anh sẽ không đi.”

Khương Nam Thư dừng lại nhưng không quay lại: “Hôm nay trời rất lạnh, cậu về trước đi, tôi nghĩ kĩ rồi sẽ trả lời cậu.”

Không biết đi được bao xa Khương Nam Thư mới tỉnh táo lại, anh không muốn quay lại nên chỉ đành đi ra ngoài khu nhà.

Đến cổng tiểu khu anh đụng mặt một người nằm ngoài dự tính.

An Khả Hạ.

Cậu ta đứng ở cổng tay cầm điện thoại, dường như vì quá lạnh nên đang nhảy tại chỗ.

Khương Nam Thư không có tâm trạng nói chuyện với người này, anh xoay người đi về hướng khác, không ngờ phía sau lại truyền tới tiếng gọi.

“Anh Khương.”

Khương Nam Thư khẽ nhíu mày, anh dừng lại, “Chào cậu, có chuyện gì?”

An Khả Hạ dường như không nhìn ra sự không nhẫn nại của anh, cẩn thận hỏi: “Anh đã gặp anh trai chưa?”

“Anh trai?” Khương Nam Thư nói, “Cậu nói Kỷ Phong Miên à, đang ở đây, có chuyện gì?”

Anh không hỏi tại sao An Khả Hạ lại ở đây, đối phương cũng là người Lễ Châu, về đây thăm họ hàng bạn bè cũng không lạ. Anh cũng chẳng hỏi sao An Khả Hạ biết Kỷ Phong Miên về đây, dù sao cũng là em kế, biết cũng chẳng lạ.

Không ngờ câu hỏi đơn giản của anh lại như cho An Khả Hạ tín hiệu nào đó.

“À, tôi...tôi sợ anh tôi có chuyện, hai ngày nay tâm trạng anh ấy không được tốt. Hai ngày trước tâm trạng có vẻ nặng nề, dù sao cũng cùng về Lễ Châu, mẹ sợ anh ấy có chuyện nên bảo tôi tới xem sao...”

Từng lời từng chữ như đang ám chỉ Kỷ Phong Miên và cậu ta cùng nhau về Lễ Châu, hai ngày qua cũng ở cùng với nhau. Chỉ là những lời cậu ta nói Khương Nam Thư căn bản không để trong lòng.

Anh chỉ nhìn người đứng trước mặt, anh cảm thấy vừa rồi bản thân thật ngốc nghếch.

Anh lại vì con người giả tạo này cùng với cái gọi là cốt truyện giả dối chưa từng xảy ra mà muốn từ chối Kỷ Phong Miên?

Đúng là buồn cười.

Hơn nữa, trong cuốn tiểu thuyết đó anh vẫn luôn từ chối Kỷ Phong Miên. Nếu anh đồng ý, bản thân anh đã có sự khác biệt rất lớn so với cốt truyện rồi.

Đúng là đã suy nghĩ vòng vèo rồi.

Khương Nam Thư nhìn An Khả Hạ, anh khẽ cười và nói, “Cảm ơn cậu.” anh thật lòng nói lời cảm ơn, nếu không phải An Khả Hạ bỗng nhiên xuất hiện anh cũng sẽ không để ý tới chuyện này.

An Khả Hạ sững người, không hiểu lời cảm ơn của anh có ý gì, khi đang tính nói thêm thì lại thấy Khương Nam Thư xoay người quay lại con đường cũ.

Bước chân Khương Nam Thư ngày càng nhanh.

Nếu...nếu người đó vẫn còn đợi anh...

Anh chạy về, nhìn thấy đèn ở sân bóng rổ đã tắt.

Đi rồi ư?

Ngay lúc này đèn lại sáng lên.

Người đó vẫn đứng đó, dường như không hề di chuyển.

Khương Nam Thư chỉ dừng lại một giây rồi nhanh chân chạy qua.

“Sao cậu vẫn chưa đi.”

Kỷ Phong Miên ngẩng đầu lên nhìn rồi mỉm cười, “Đã nói là đợi em tới khi trời sáng, trước đây đã nói là sẽ về đây tìm em tôi đã lỡ hẹn một lần, đó cũng là lần duy nhất, được không?”

“Ừ.”

Khương Nam Thư gật đầu, sau đó anh giơ tay ôm chặt lấy người đứng trước mặt.

“Tôi thích cậu.” một câu nói đơn giản.

Lời đáp lại mà Khương Nam Thư nhận được là cái ôm siết chặt nơi vòng eo và hơi thở quen thuộc đang sát gần.

Xúc cảm mềm mại dọc theo vành tai chuyển tới khóe môi anh.

“Anh có thể hôn em không?”

Không đợi Khương Nam Thư nói gì Kỷ Phong Miên đã nói thêm, “Anh là bạn trai em rồi, nên là có thể, đúng không?”

Dứt lời, hắn liền hôn.

Môi răng đan xen.

Gió thổi qua mặt rất lạnh.

Bờ môi, đôi má, những nơi trên cơ thể đang sát vào nhau lại rất nóng.

Một lúc sau Khương Nam Thư mới đẩy người đang quấn lấy anh không chịu buông một cái, “Được rồi.”

Kỷ Phong Miên lại khẽ cắn vào môi dưới của anh, làm nũng: “Không muốn, anh có thể hôn em đến sáng mai.”

“...” Khương Nam Thư nói, “Bên ngoài lạnh lắm, em không muốn bị cảm.”

Bấy giờ Kỷ Phong Miên mới buông anh ra và lùi lại một bước, hắn nhìn Khương Nam Thư một hồi, “Đây là nụ hôn đầu của chúng ta, anh nhất định phải về đặt làm một cái cúp rồi khắc thời gian lên.”

“...” Khương Nam Thư hơi ngỡ ngàng. Anh biết Kỷ Phong Miên có một cái tủ trưng bày, bên trong bày không ít những chiếc cúp do hắn đặt làm.

Trên cúp có khắc những thời gian mà Kỷ Phong Miên cảm thấy đáng để kỷ niệm. Những điều này Khương Nam Thư biết, anh nghe cũng không thấy lạ.

“Nụ hôn đầu?” Khương Nam Thư vẫn hỏi.

Kỷ Phong Miên lại kinh ngạc, hỏi cẩn thận: “Lẽ nào không phải? Lẽ nào hồi nhỏ anh đã ôm mưu đồ với em rồi? Hôn em xong lại quên mất?”

“Không phải.” Khương Nam Thư nói, “Không có, hồi bé anh chỉ hôn má.”

Chỉ là nụ hôn vào cái lần Kỷ Phong Miên uống say đó, hắn thật sự uống say nên quên rồi sao? Cho đến giờ Khương Nam Thư vẫn có thể nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Anh có thể chắc chắn rằng ánh mắt của Kỷ Phong Miên khi đó là tỉnh táo, không giống như người uống say. Chuyện này là sao? Trước đây Khương Nam Thư cho rằng Kỷ Phong Miên vì không muốn phá vỡ quan hệ bạn bè vì nụ hôn đó nên mới giả ngu.

Nhưng bây giờ họ đã là người yêu, giấu diếm cũng không còn ý nghĩa gì.

Hơn nữa Khương Nam Thư có thể nhìn ra, vừa rồi Kỷ Phong Miên rất căng thẳng, hôn cũng rất sượng. Anh không muốn nhớ tới chuyện ngày đó nhưng giờ nhớ lại, Kỷ Phong Miên lúc đó rất lão luyện, không giống như lần đầu hôn.

“Ưm.” Khương Nam Thư ngớ người, anh giơ tay che miệng cảm nhận được sự ấm áp còn chưa rời đi.

Kỷ Phong Miên nhìn chằm chằm môi Khương Nam Thư lại thấy trái tim ngứa ngáy. Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao thời gian qua hắn cảm thấy không thỏa mãn. Hóa ra là vì muốn được tiếp xúc thân mật hơn.

“Hôn thêm một lúc nữa được không.” Kỷ Phong Miên hơi cúi đầu sát tới gần.

Nhưng môi hắn lại chạm vào mu bàn tay lạnh buốt.

Khương Nam Thư ngước lên, “Lạnh lắm, về nhà trước đã.”

“Về nhà.”

Kỷ Phong Miên cẩn thận nghiền ngẫm hai chữ này, khóe môi khẽ cong lên không giấu nổi ý cười.

Hắn ho một tiếng, giơ tay ra nắm lấy tay Khương Nam Thư và nhét vào túi áo khoác.

Mười ngón đan xen.

“Ừ, chúng ta về nhà.”

_______

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.