Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh

Chương 58: Chương 58: Nụ hôn chào buổi sáng




Dịch bởi Axianbbuxian12

Một quãng đường ngắn mà hai người đi hết gần nửa tiếng.

Kỷ Phong Miên vốn đã dính người, sau khi mối quan hệ thay đổi thì dính người chỉ thêm chứ không giảm.

“Được rồi.”

Giờ phút anh đang bị Kỷ Phong Miên đè trên tường, hơi thở giao triền.

“Kỷ Phong Miên.” Khương Nam Thư khẽ nhíu mày, chỉ thấy môi hơi đau.

Cứ thế này thì ngày mai không biết ra ngoài kiểu gì, anh không thể không ngăn người bạn trai như hóa thân của ma vương cuồng hôn này lại.

“Khương Khương, em dữ quá.”

Khương Nam Thư không mềm lòng, ứng phó dễ dàng. ANh tiến sát lại rồi nói khẽ: “Anh, em buồn ngủ, mới từ quê lên còn chưa kịp nghỉ ngơi, cơ thể không được khỏe khoắn giống như anh...”

“Đi đi, đi về.”

Lời vừa dứt, hiệu quả 100%.

Kỷ Phong Miên nắm tay Khương Nam Thư quen cửa quen nẻo mở cửa cổng nhà anh ra, rồi lại mò chìa khóa mở cửa nhà, thành thục tới mức như là nhà của hắn vậy.

Sau khi vào nhà hắn lại kéo Khương Nam Thư đi thẳng lên phòng trên tầng hai, hắn cởi áo khoác, “Em đi tắm trước đi.”

Khương Nam Thư nhìn ngơ ngác.

Anh biết với tính cách của Kỷ Phong Miên thì nói đi tắm là đi tắm, không có ý gì khác. Chỉ là thái độ tự nhiên của đối phương là sao?

“Anh...không về à?”

Kỷ Phong Miên đơ người, đột nhiên nhào tới ôm lấy Khương Nam Thư, “Em đang đuổi anh à? Khương Khương, vì lần tỏ tình này anh đã suy nghĩ suốt mấy ngày, bây giờ nhà bên kia còn chưa trải đệm, chăn cũng chưa phơi, lạnh lẽo lắm.”

Khương Nam Thư im lặng một lát, “Anh chắc chắn ngủ cùng nhau anh sẽ không nghĩ cái khác?”

“Đương nhiên rồi.” Kỷ Phong Miên đáp ứng rất nhanh, rồi lại cười, “Khương Khương, em háo sắc quá.”

Khương Nam Thư: “...”

Anh đẩy người đang ôm anh ra, cười lạnh nói: “Bởi nói sao anh cũng là loài vật thần kì lúc sốt cao mà cũng cứng được.”

Kỷ Phong Miên: “Lợi hại lắm đúng không?”

“...”

Khương Nam Thư lười để ý hắn, anh đứng dậy cầm quần áo đủ đi tắm.

Tối hôm đó trời yên biển lặng.

Tuy lúc nói chuyện Kỷ Phong Miên không có biểu hiện gì nhưng dường như là thật sự rất mệt, có lẽ hai ngày qua không ngủ ngon. Tắm rửa xong, hắn nằm lên giường chưa tới hai phút đã ngủ say.

Khương Nam Thư vốn tưởng rằng tình hình này anh sẽ không quen, sẽ khó vào giấc ngủ.

Dù sao thì anh cũng không nghĩ Kỷ Phong Miên lại đột nhiên chạy về đây, trong nhà chỉ có một cái chăn dùng được.

Chăn không quá lớn, mùa đông ở Lễ Châu rất lạnh lại không có máy sưởi, để tránh gió lọt vào qua khe hở nên khoảng cách giữa họ rất gần.

Gần tới mức tay chân đan vào nhau.

Trong tình huống này Khương Nam Thư lại thấy rất yên tâm, rất ấm áp, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong tiếng thở đều đều.

Mấy tiếng sau.

Kỷ Phong Miên mở mắt ra có hơi mê man.

Đã một thời gian rồi hắn không ra ngoài.

Gần đây năng lực khống chế thân thể của nhân cách kia mạnh bất ngờ, từ sau lần đối phương biết hắn muốn bản thân giữ khoảng cách với Khương Nam Thư thì đã cưỡng chế ép hắn ở sâu trong tiềm thức.

Hắn đã thử mấy lần muốn thoát ra nhưng khi đấu tranh trong tiềm thức thì lại cảm thấy đau đầu.

Duy nhất một lần hắn thuận lợi ra ngoài là sau khi uống rượu say, nhưng vì có chuyện ngoài ý muốn nên thằng nhóc đó đã bị kích thích tỉnh lại.

Bây giờ cũng không biết là thằng nhóc đó đã làm đến mức nào rồi.

Lúc này Kỷ Phong Miên bỗng nhiên nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ.

Rất quen thuộc.

Quen thuộc đến mức hắn có hơi hoảng hốt, dường như bản thân đã quay lại khoảng thời gian tốt đẹp nhất đời hắn, lúc hắn và Khương Nam Thư sống chung.

Kỷ Phong Miên động đậy người, đầu ngón tay chạm vào cơ thể ấm áp.

Người hắn cứng đờ.

Là thật, không phải hồi ức, không phải ảo giác cũng không phải là mơ.

Bởi vì cho dù khi hắn và Khương Nam Thư sống chung hai người cũng chưa từng đắp chung chăn.

Anh nhiều tâm sự ngủ lại nông, thường xuyên mất ngủ cả đêm, để không làm phiền hắn, từ khi bắt đầu hai người đã mỗi người một chăn.

Kỷ Phong Miên nghiêng đầu, ánh trăng mờ chiếu vào.

Hắn nhìn thấy Khương Nam Thư đang nhắm mắt, đôi môi đỏ hồng quá mức.

Nhìn như là bị mút rất lâu...

Thằng khốn này hành động không khỏi...nhanh quá rồi?

Thời gian qua Kỷ Phong Miên đã nghĩ rất nhiều.

Bàn tay hắn run run mò vào chăn, xác nhận vẫn mặc quần mới yên tâm.

“Anh sao thế?”

Dường như Khương Nam Thư không có tỉnh hẳn, anh chỉ mơ màng mở mắt nhìn một cái.

Sau đó anh dịch người sát lại, tay vắt lên người Kỷ Phong Miên.

Nhiệt độ cơ thể Khương Nam Thư rất thấp, có lẽ anh thấy như vậy rất ấm nên lại sát lại, coi Kỷ Phong Miên như chiếc túi sưởi khổng lồ.

“Khương...Khương Khương, hôm nay...xin lỗi em?” Kỷ Phong Miên thăm dò hỏi một câu.

“Ừm, sau này đừng nhiều lần như thế...là được.” Khương Nam Thư thuận miệng đáp lại.

Kỷ Phong Miên sững sờ.

Đừng nhiều lần như thế?

Là sao?

Hắn không khỏi nhớ tới rất nhiều chuyện ngày trước.

Hồi mới ở bên nhau, hắn quá đắc ý lại không biết kiềm chế nên chọc giận Khương Nam Thư.

Khương Nam Thư chỉ để lại tờ giấy rồi đi công tác, rời khỏi An Bình ba tuần, trong thời gian đó anh không thèm để ý tới Kỷ Phong Miên, nghe điện thoại nói chuyện không tới ba phút.

Sau khi có bài học Kỷ Phong Miên đã biết thu bớt lại, trên giường không dám dày vò anh quá.

Thằng ranh này?

Kỷ Phong Miên nghĩ tới nghĩ lui cả người lạnh toát, tình huống thế này khiến hắn lại nhớ tới khoảnh khắc nghe tin báo tử của Khương Nam Thư.

Hắn chưa từng buông được Khương Nam Thư, cho dù đối phương ra nước ngoài không quay về nữa.

Sau khi chia tay Khương Nam Thư hắn không còn suy nghĩ sẽ tới với ai nữa, cũng đã tính toán ở vậy cả đời. Chỉ cần...chỉ cần biết Khương Nam Thư sống khỏe mạnh bình an là được.

Kỷ Phong Miên luôn cảm thấy cái chết của Khương Nam Thư có liên quan tới hắn. Nếu không phải do hắn Khương Nam Thư sẽ không rời khỏi quê hương ra nước ngoài định cư.

Nếu không phải do hắn....

Khương Nam Thư sẽ không phải chịu kích động khiến anh trầm cảm nặng, cuối cùng anh lựa chọn rời đi giải sầu, chữa bệnh.

Tình yêu của hắn không thể kéo anh ra khỏi vực sâu của căn bệnh trầm cảm.

Mà ngược lại khiến bệnh anh nặng thêm.

Kỷ Phong Miên nghĩ rất nhiều, thậm chí hắn muốn lập tức đứng dậy mua vé máy bay ném bản thân ra nước ngoài.

Nhưng...

Cánh tay Khương Nam Thư đang để trên người hắn như nặng ngàn cân, hắn không thể nào thoát ra được.

Chỉ một lúc như vậy thôi.

Một lúc thôi.

Kỷ Phong Miên lưu luyến sự ấm áp khó có được này, bất giác hắn lại ngủ thiếp đi.

***

Ngày hôm sau.

Khương Nam Thư vẫn thức dậy đúng giờ, 6 giờ sáng.

Cảm giác đầu tiên của anh là rất nặng, nặng tới mức không thở được. Chuyện này là sao?

À phải, tối qua anh ngủ chung với Kỷ Phong Miên. Nghĩ tới đây thôi vành tai Khương Nam Thư lại đỏ lên.

Anh và Kỷ Phong Miên cũng chẳng phải lần đầu ngủ chung, chỉ là thời gian qua đều đắp hai chăn, không giống lúc này tay chân giao nhau.

Hơn nữa, bây giờ quan hệ cũng khác rồi.

Anh nhìn chằm chằm trần nhà, anh nhớ tới một chuyện.

Mười giờ sáng nay giáo sư Diêu sẽ tới đây đón anh, sau đó sẽ vào núi xem hiện trường khai quật. Tối qua anh nói rất nhiều chuyện với Kỷ Phong Miên nhưng lại quên mất chuyện này.

Không biết khi biết chuyện này Kỷ Phong Miên sẽ phản ứng thế nào. Chỉ là lần này tham gia hạng mục khai quật có hai lý do, một là anh đã đồng ý với giáo sư Diêu rồi, hai là vì con đường sau này của Khương Nam Thư.

Tất nhiên là anh muốn đi.

Nghĩ một hồi, Khương Nam Thư thấy sự xúc động nhất thời tối qua đã dẫn tới cục diện đau đầy lúc này, nhưng anh không hối hận.

Kệ đi, dậy trước đã.

Anh bỏ cánh tay đang vắt trên người anh ra rồi đứng dậy. Kỷ Phong Miên vẫn còn ngủ, xem ra hai ngày nay mất ngủ đã khiến hắn rất mệt mỏi.

Phòng tắm tầng hai đối diện với phòng ngủ chính, Khương Nam Thư tắm rửa xong bước ra, mới mở cửa phòng liền thấy Kỷ Phong Miên ngồi dậy.

Hắn dựa vào đầu giường, nhìn anh với vẻ ai oán.

“Khương Khương...”

“Sao thế?” Khương Nam Thư thấy khó hiểu.

Kỷ Phong Miên ôm chăn, vẻ ngoài rõ là hung dữ lại đang làm vẻ đáng thương, nhìn đúng là không hài hòa. Bản thân hắn lại không ý thức được điều này, vẫy vẫy tay nói, “Em lại đây.”

Khương Nam Thư nghĩ lát nữa phải rời khỏi Lễ Châu bèn đi tới ngồi ở mép giường. “Sao?”

Kỷ Phong Miên than, “Sau khi em dậy lại chạy đi tắm luôn.”

Khương Nam Thư: “Không thì làm gì?”

Một buổi sáng đáng để kỉ niệm như vậy mà em lại dậy luôn, đã thế còn chẳng gọi anh dậy bằng một nụ hôn buổi sáng.”

“...”

Khương Nam Thư nhìn hắn không nói gì.

Kỷ Phong Miên phản ứng lại, hình như hắn có hơi vênh váo, “Không...”

Chưa hết lời hắn đã thấy Khương Nam Thư nghiêng người tới hôn một cái vào má hắn.

Oa, hạnh phúc quá, sau khi Khương Nam Thư trở thành bạn trai thì đã trở nên rất dịu dàng.

Kỷ Phong Miên thấy hơi hối hận, hối hận sao không sớm nhận ra tâm ý của mình, không sớm đi tỏ tình.

Nhưng bây giờ cũng chưa muộn, hắn và Khương Nam Thư còn có thời gian mấy chục năm ở bên nhau.

Mấy chục năm đều có Khương Nam Thư dịu dàng như thế này thì quá là hạnh phúc/

Ai ngờ mấy tiếng sau hắn đã biết Khương Nam Thư dịu dàng như vậy là có nguyên nhân, hóa ra là để bồi thường.

Hắn đứng ở cổng đại viện Bạch Vân, mặt mày không vui.

Khương Nam Thư giơ tay ôm hắn một cái, “Được rồi mà, khai giảng gặp lại ở An Bình.”

Kỷ Phong Miên: “...Được.”

Xe ô tô chạy xa dần.

Kỷ Phong Miên vẫn đứng đấy, tán cây trên đầu bị gió thổi qua, một mảnh lá vàng rơi xuống đầu hắn.

Nhất thời hắn có cảm giác như người vợ ở nhà chờ chồng ra ngoài làm việc kiếm tiền.

Cực kỳ thê lương.

________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.