“Con không hiểu lắm...”
“Vừa nãy, khi con bé kia vừa đi xuống chỗ chúng ta, thầy đã nhìn thấy phảng phất một làn sương đen quanh người nó. Con pháp lực chưa đủ cao, sau này phải chăm chỉ mới có thể nhìn thấy được. Làn sương đen đấy, chính là âm khí của cái vong đang bám theo con bé. Trước khi vào đây thầy cũng đã để ý rồi, trấn yểm ngôi nhà này rất tốt, ngay đầu đã có hòn non bộ và cách bố trí trật tự các loài cây, không có âm hồn nào có thể vượt qua một cách đơn giản mà không bị hao tổn âm khí hay bị trấn cửa cả. Cho nên, muốn vào được, chỉ còn cách là ẩn vào một đồ vật nào đó, rồi khiến gia chủ tận tay đem vào nhà. Có như thế, nó mới có thể lộng hành được.”
“Cho nên, ý thầy chính là, chúng ta cần tìm ra món đồ mà cái vong kia ẩn mình, để tiêu hủy nó, như thế sẽ kết thúc được mọi chuyện?”
“Không hẳn ý thầy như thế. Vì đơn giản, nó đã nhập vào người kia rồi, thì có tiêu hủy vật đó đi, cũng coi như nó đã mất đi một nơi trú ngự. Nhưng như thế cũng không ảnh hưởng gì nhiều, vì nơi lý tưởng nhất, chính là thân thể con người... Con mau mở hết các cánh cửa trong phòng ra đi, ở đây sặc mùi âm khí.”
“Vâng.”
Hoàng nhanh tay mở hết cửa sổ, ánh nắng mùa hè rọi thẳng vào gần như là mọi ngóc trong phòng.
“Nhìn kỹ, nơi nào ánh sáng không thể chiếu tới, xem chừng có món đồ nào hay không.”
Hoàng đảo mắt xung quanh, phát hiện phía giữa góc của chiếc tủ quần áo và bờ tường, khuất mất một mảng nắng. Cậu chạy lại, thử lấy tay dò xét xung quanh.
“A, thấy rồi, thấy rồi thầy ơi...”
Cậu vui mừng cầm lên một chiếc rương gỗ nhỏ, cầm vừa tay, có lẽ là chiếc rương ngày xưa dùng để đựng phấn son của phụ nữ. Ở giữa nó có một chiếc then cài nhỏ, Hoàng lấy tay mở “tách” một tiếng, hộp gỗ bật lên.
“Là một chiếc lược gỗ à?”
“Đưa đây thầy xem...”
Hoàng đưa cho thầy chiếc lược, ông xem rất kỹ.
“Cây lược làm bằng hỗ lim xanh. Rất tốt gỗ, có lẽ là nó tồn tại từ rất lâu rồi, nhìn vân trên chiếc lược đi, ít ra cũng là đại thụ vài trăm năm. Chính nó là nguyên nhân trong phòng có âm khí...”
Ông Long cầm hết ngắm nghía rồi lại đưa lên mũi ngửi.
“Mùi này, rất là quen. Mùi gì nhỉ? Để thầy nhớ lại xem, ừm ừm... Giống hệt như mùi sơn chống mối... Khoan đã... Mùi này... Mùi này giống hệt như mùi gỗ quan tài!”
“Quan tài ư?!?”
Hoàng ớn lạnh.
“Không phải là giống như nữa, mà chắc chắn nó làm bằng gỗ từng đóng quan tài. Hơn nữa, có vẻ như nó còn tồn tại từ rất lâu...”