Hoàng giật mình, vội lấy chiếc lược gỗ từ tay thầy Long.
“Thầy... Tại sao thầy lại biết nó làm bằng quan tài? Mùi sơn kia cũng không nói lên được gì nhiều mà?”
“Không sai, chỉ mình mùi sơn chống mối thì không thể xác định được. Thế nhưng đây không phải là loại bình thường, nó là loại sơn từ thời phong kiến, được pha chế từ các dược liệu hiếm. Con thử đưa lên ngửi xem... Tiếp đến có mùi thơm như mùi quế, nhưng ngửi nhiều, lại phảng phất có mùi bùn tanh...”
“Bùn tanh sao? Không phải là mùi đất? Con nghĩ nó phải được chôn dưới đất chứ?”
“Chính xác. Nó là chất gỗ lim cổ thụ, không bị mục nát nhiều dù cho có hàng trăm năm, hàng nghìn năm dưới nước. Nếu như là quan tài gỗ lâu đời, rất có thể, nơi chôn cất nó, thầy cũng đã đoán ra được.”
“Vâng?”
Hoàng chú ý lắng nghe. Thật không thể ngờ, thầy Long hói của cậu lại có đầu óc suy đoán phi phàm như thế. Đúng là, không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
“Chính là Hồ Tây.”
Wtf?!? Hồ Tây?
“Có thể con không biết, hồ Tây khi xưa là một nhánh cụt của sông Hồng, dân làng sinh sống tấp nập ven hồ, tất nhiên, kéo theo là những nghĩa địa cổ được hình thành. Việc hồ Tây lấn chiếm, bồi lấp những ngôi làng đi, không tránh khỏi, hàng chục nghĩa địa cổ đã bị những đợt sóng kiên trì đánh tan, vùi sâu dưới lớp bùn tanh tao, nhớp nháp. Thời gian đi qua, có những con người, ngụp lặn sâu dưới đáy hồ, lật tung từng ngôi mộ... Không phải là đi tìm thân nhân gì đâu... Mà chúng chính là những tên trộm, luôn tìm cách bật nắp quan tài lấy trang sức, đồ cổ. Những khúc quan tài tốt gỗ của nhà giàu có thể đóng tủ, đóng giường, làm đồ dùng quý hiếm cho giới nhà giàu thích chơi gỗ. Còn những bộ hài cốt, lơ lửng, mất nơi trú thân, bị từng đợt nước đánh lên bờ, xương cốt lăn lóc, trắng hết trơ trụi...”
“Ặc... Có chuyện đấy sao? Giờ con mới biết đấy.”
Hoàng nuốt nước bọt, cố gắng giữ nhịp tim của mình đều đặn, đoạn nhìn xuống tay, thấy mình đang cầm chiếc lược, trong trạng thái hoang mang nhất, liền giãy nảy lên, ném nó trở lại chiếc rương nhỏ, vứt về phía thầy Long.
“Trả thầy đấy. Đồ quý đồ tốt của thầy, con không thèm giữ.”
“Cái thằng này... Nhát như cáy. Thế sao làm pháp sư được?”
“Con đâu có thèm, là thầy gian manh bắt con thì có...”
“Tao thèm vào.”
“Thầy... A, có điện thoại. Số lạ, chắc là ông Hiệp gọi đến, thầy mau nghe đi...”
Hoàng đưa điện thoại cho thầy, đứng cạnh nghe ngóng tình hình.
“Alo... Vâng, chỗ đấy à? Chúng tôi đến liền đây.”
“Đi đâu vậy thầy?”
“Còn đi đâu được nữa, theo thầy, tới nhà gia chủ đang bị cái vong kia đeo bám...”