Lâm hiếm khi thấy Long đăm chiêu như vậy, biết là bạn đang nghĩ tới chuyện gì, liền cất giọng.
“Tiểu đội chúng ta đang thiếu lương thực thật, không biết có cách gì giải quyết hay không?”
“Tôi cũng đang như cậu, lo lắng về vấn đề ấy đây.”
Long xoa xoa đầu, đây là thói quen của cậu từ hồi bé, hễ cứ nghĩ ngợi điều gì đáng lo là lại bắt đầu xoa đầu, nhíu mày lại.
“Các anh đang nói về lương thực à?”
Từ phía ngoài cửa, giọng nói lanh lảnh cất lên. Êm như tiếng suối, ấm như nắng, lại ngọt như mía thế này, Long không cần nhìn cũng biết là Liên rồi.
Liên đúng thật chính là đang ở ngoài cửa cầm ống nghe, tính đi khám cho bệnh nhân xem tình trạng rồi cho về lán, lại vô tình nghe được đoạn hội thoại trên.
“Liên đấy à?”
Long thấy Liên thì vui lắm. Như là hồi bé thấy u đi chợ về vậy.
“Vâng. Em tới khám cho anh lính này.”
“Vậy Liên khám đi.”
Long đứng rạt ra một bên, Lâm ngồi trên giường, tròn mắt nhìn.
“Chào anh ạ. Anh ngồi để em tổng quát lại một chút.”
“Vâng. Cảm ơn cô quân y nhé.”
Liên nghe vậy thì buồn cười lắm.
“Cứ xung hô bình thường là được anh ạ. Em không quen nghe người ta gọi em là cô quân y.”
“Vậy tôi phải gọi cô là gì cho phù hợp?”
“Em là Liên. Mới chuyển công tác về đây. Về tuổi thì chắc chắn em kém hai anh. Nên cứ xưng hô đúng bậc cho phải phép ạ.”
“Vậy tôi gọi Liên là em nhé?”
“Được ạ.”
Liên vừa kiểm tra ống nghe, lại vừa cười vừa tiếp chuyện của Lâm. Hai bên vui vẻ lắm. Nhìn một cái là hiện rõ ra mặt, bỏ quên trời đất, quên cả người bên cạnh, thực sự là nhìn rất chướng mắt.
Đấy là Long nghĩ thế.
“E hèm. Lâm này, nãy giờ tôi đang bàn chuyện lương thực của đội với cậu đấy. Cậu định không quan tâm nữa à?”
“Hả? À ừ, tôi quên mất.”
Lâm không nói cười với Liên nữa, nghe Long nói liền nghiêm mặt lại.
“Bây giờ có thiếu thì chúng ta có thể hái quả dại ven rừng để cầm cự, sau đó chờ tiếp tế. Thế nhưng chúng ta còn quá thiếu hiểu biết về những loại câu độc và không độc. Đấy chính là thứ tôi lo lắng.”
Nghe Lâm nói vậy, Long cũng gật gù. Anh không phải là không nghĩ tới trường hợp ấy.
“Vậy người bản địa thì sao?”
Liên đứng một bên nghe vậy, cũng đánh bạo hỏi vào. Người bản địa, chắc chắn là sành sỏi hơn về mọi mặt nơi núi rừng.
“Người bản địa à? Em là người bản địa?”
Lâm nghe Liên nói vậy thì nhìn cô.
Long lắc đầu. Liên là người Kinh mà. Nhìn một cái là biết ngay.
“Không phải ạ. Mà ở trong giữa rừng này, có một bản làng người dân tộc, trước đây họ sống ở ngoài đồng bằng. Khi có chiến tranh họ phải bỏ nhà để vào rừng trú ẩn. Thi thoảng, họ hay cho chúng em nhiều hoa quả, thịt rừng lắm. Dân họ quý bộ đội nữa.”
“Vậy lát bữa, nếu rảnh, Liên dẫn bọn tôi tới đó xem sao.”
Long nghe vậy thì thấy khá khả quan. Dù sao cũng nên thử hy vọng một chút.