“Anh có biết ai đang đứng cạnh anh nữa không? Anh đau ở chỗ nào?”
Liên đứng bên cạnh, thấy Long lảo đảo thì vội vàng chạy lại đỡ, nhận ra biểu hiện kì lạ, trong sách y học không viết bao giờ. Người đối diện cô bây giờ đang thở dốc, có dấu hiệu suy nhược thần kinh.
Long cảm thấy mình thực tức ngực, dùng hết sức lấy tay đấm bùm bụp vào lồng ngực mình. Cả hệ thần kinh như bị tê liệt lại. Hễ Liên lấy tay ra đỡ mình thì anh lập tức gạt tay ra, phần tiếp xúc da thịt như có hành vạn kim tiêm châm vào, nóng như lửa đốt.
“Chị Sen ơi, ra giúp em với.”
Không hiểu vì sao ba bốn lần đỡ tay Long đều bị gạt ra, Liên bất lực quay vào bên trong tìm trợ giúp. Khi cô cùng Sen đi ra ngoài, phát hiện ra Long đau đớn co người lại ngã xuống gốc cây.
“Anh đại đội trưởng bị làm sao thế kia?”
Sen thấy như vậy thì hốt hoảng lắm. Nhìn Liên tìm lời giải đáp. Liên lắc đầu.
“Anh ấy không cho em đụng vào người. Em cũng không hiểu vì sao đang khoẻ mạnh bình thường lại phát bệnh ra như thế nữa. Chị giúp em, mau đỡ anh ấy vào, kiểm tra rồi nói dấu hiệu cho em một chút.”
“Được.”
Tuy vẫn còn thắc mắc chỗ vì sao Long không cho Liên đụng vào người, nhưng Sen làm ngay.
Chẳng phải hai người này thích nhau à?
Long được đem trở lại lán quân y, nằm trên chiếc giường mà hồi nãy chính anh vừa bỏ đi. Anh sốt và thấy lạnh, tuy là mùa hè nhưng người anh run lên bần bật, Sen đắp ba bốn chăn còn thừa cho anh nhưng vẫn không đỡ hơn chút nào. Trông anh lúc này thật thảm hoạ. Môi thâm sì, hai mắt tơ máu nổi lên, da vàng vọt.
“Anh thấy thế nào hả anh đại đội trưởng?”
Sen thấy tình hình không ổn. Đã cho uống thuốc hạ sốt và thuốc an thần nhưng không có dấu hiệu thuyên giảm.
“T... Tôi... Không hiểu sao... Lạnh quá. Nhưng ruột gan cứ như có ngàn vạn còn kiến lửa tới đốt... trườn qua trườn lại vậy.”
Còn một thứ nữa vẫn không chịu dứt ra bên ngoài.
Tiếng người phụ nữ cùng ngôn ngữ kì lạ... Thi thoảng còn kèm theo tiếng côn trùng khò khè bên tai nữa.
Y hệt như chúng đang ngồi trong đâu anh vậy.
Liên sốt ruột đứng bên cạnh, nghe Long nói vậy với Sen, bỗng nhiên giật mình, suy nghĩ một hồi thực đắn đo, cuối cùng chạy lại lật tung hết chăn, trước sự ngăn cản của Sen, lần lượt cởi từng cúc áo lính của Long.
Khuy áo thứ hai, bị mất?
Cô chợt khựng lại, như phân tích xong một điều đáng tin, cởi được hết áo của Long, đoạn Liên lấy chiếc đèn dầu cạnh bàn, soi rõ vào phần da thịt đang toát mồ hôi của người đang bệnh.
Long vẫn nằm đấy, mồ hôi túa ra, trong đầu vẫn tràn ngập tiếng côn trùng và tiếng lầm rầm kia.
Ánh đèn leo lét vàng nhạt của đèn dầu, tuy không đủ để mọi người nhìn rõ mặt nhau, nhưng lại đủ soi rõ lồng ngực Long.
Không nằm ngoài dự đoán của Liên, ngực phía bên trái cận tim của Long, xuất hiện một ấn kí kì lạ màu đỏ thẫm.