Thằng bé ngồi trên chiếc ghế khoanh tay lại, hai chân đung đưa không thèm để ý tới chuyện gì xảy ra.
Mai thở phào nhẹ nhõm, còn Hoàng thì phì cười. Đây là chiếc ghế hôm qua cậu dán bùa vào cho Mai nhìn thấy thằng bé đây mà. Bước vào phòng đã thấy nó yên vị ngồi trên đấy từ lúc nào trông rất hưởng thụ rồi.
Thực ra lá bùa này chỉ có tác dụng vào hồi tối hôm qua, Mai hôm nay không thể nhìn thấy thằng bé kia, nhưng hôm nay cô vẫn nhìn thấy được nó, chứng tỏ nó thật lòng muốn Mai thấy được mình, còn cái ghế cũng chỉ là cái cớ mà thôi.
Lần trước Nhung cũng bắt gặp lũ trẻ này ngoài ngõ, không phải là trùng hợp, thằng bé muốn Nhung nhìn thấy mình, thế nhưng lại không muốn hù doạ Nhung sợ, vậy nên đành xuất hiện một khắc.
“Được mẹ biết tới sự tồn tại của mình, chắc vui lắm nhỉ?”
Hoàng cười cười, dùng thần thức quay qua nói chuyện với nó.
Thằng bé không nói gì, quay qua chu môi với Hoàng một cái đầy phản đối.
Hôm nay trông nó nhìn sáng sủa hơn hôm qua rồi đấy. Chắc có lẽ là nhờ mấy bộ đồ mà Mai mới cắt cho hồi tối hôm qua.
Vậy ra đúng như lời nó nói thật, thằng bé đã luôn luôn ở đây canh chừng giúp cho Nhung ngủ không gặp bóng đen kia nữa.
Mai rất vui vẻ khi nhìn thấy nó, cô cứ nhìn rồi ngồi tủm tỉm cười.
Thằng bé hừ một tiếng không thèm để tâm. Bác gì đầu đất thật sự, chẳng thông minh được, ngược lại còn đanh đá, chẳng dịu dàng như mẹ nó.
Nó đâu biết, mẹ Nhung của nó là người chịu nhịn, hiền tính nên dễ bị bắt nạt.
“Không bám theo mẹ vào trong nhà tắm à?”
Hoàng quay qua vặn vẹo nó, thằng bé lườm cậu một cái, hai má đỏ lên.
“Tôi đâu có vô duyên như cậu.”
Hai người Mai và Hoàng chỉ cười, tuy nhiên hai người còn lại thì lại nuốt khan.
Tại sao hai người kia lại nhìn cái ghế rồi cười nhăn nhở vậy nhỉ? Có gì ở đó sao?
“Chị đến lâu chưa chị ơi?”
Cùng lúc đó Nhung cũng đi từ nhà tắm ra ngoài, cô ngơ ngác nhìn thấy bốn người tám con mắt đang chăm chú vào chiếc ghế đằng kia.
“Gì... Gì thế?”
“A, không có gì.”
Mai là người giật mình đầu tiên, cô quay lại cười với Nhung.
“Tối qua em ngủ ngon chứ? Có bị bóng đè nữa hay không?”
Nhung đi lại cạnh Mai, cười vui vẻ.
“Không còn nữa. May quá.”
Mai gật đầu, nhìn xuống bên cạnh chân Nhung, mắt chữ a miệng chữ o, chuẩn bị la lên thì đã bị Hoàng bịt miệng.