Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 294: Chương 294




Tất nhiên lúc ấy Diêm Vương sợ xanh cả mặt nhưng không nói gì mà chỉ cười trừ, xuề xoà nói đó là lỗi của lão, Cao Tuệ Mẫn tức giận bỏ đi lão cũng không một lời ý kiến.

Thế là đủ hiểu, Cao Tuệ Mẫn cô ta máu mặt hổ báo tới mức nào ở dưới âm ty, nên Hoàng cũng nhún nhường một phép.

Từ từ đã...

Mấy lần Hoàng trêu ngươi, chọc tức bà cô cô già kia ở điện Nhị, hẳn là sẽ không bị cô ta ghi thù trong bụng, chờ ngày báo thù cậu chứ?

Thế thì... Không ổn rồi...

Cả người Hoàng lúc này lạnh toát, nhất là nơi sống lưng.

Cao Tuệ Mẫn, nếu có lần sau gặp mặt, tôi nhất định sẽ cung phụng cô cho tới già thì thôi.

Tại sao ngay bây giờ cậu lại mới nghĩ tới điều này chứ? Đáng lẽ ra khi ở cùng Cao Tuệ Mẫn ở điện Nhị bắt nhốt Cẩm Giang, cậu đã phải nghĩ ngay tới khả năng mình sẽ bị đắc tội với cô ta mà biết đường phòng ngừa.

Cái đấy gọi là dốt, quá ngu dốt.

Hoàng thở dài ngao ngán.

“Hừm.”

Thằng bé trước mặt hắng giọng mình lên, đưa Hoàng trở về thực tại. Nó khoanh hai tay trước mặt, chu môi lên lườm Hoàng.

“Làm sao? Em có ý kiến gì hửm?”

Hoàng gãi gãi đầu, tự nhiên phát hiện ra cả người mình nóng bừng lên.

“Cậu đang nghĩ vớ nghĩ vẩn đi đâu đấy?”

“Nghĩ? Nghĩ đi đâu đâu?”

“Đừng có chối.”

Nó quắc mắt sắc nhìn cậu, buông hai tay không khoanh nữa mà giờ chuyển ra chắp sau đít như một ông cụ non, đôi chân ngắn cũn bắt đầu bước vòng quanh người Hoàng với một điệu bộ không thể nào nghi hoặc hơn.

“Bác Mai, bác mau làm chứng cho tôi đi...”

“Sao cơ?”

Hoàng ngơ ngác.

“Ừ. Chị làm chứng cho em.”

Mai nhịn cười với Hoàng, khuôn mặt ép gượng giả vờ nghiêm túc nhìn thằng bé.

“Có phải trong lúc chúng ta bàn chuyện đại sự, cái tên pháp sư này bắt đầu nghĩ vẩn nghĩ vơ, khi thì rùng mình, khi lại ngẩn ngơ cười mấy lần?”

“Phải.”

Mai rời tầm mắt mình ra phía Hoàng. Khuôn mặt này của Mai cũng có ý muốn hỏi tội cậu.

Cậu cười ngẩn ngơ hồi nào???

Hoàng tự nhiêm bị biến thành tội đồ của hai người một lớn một bé trong phòng, cậu cúi người xuống, phát hiện thằng bé chu môi, chuẩn bị ôm lấy chân của Mai một lần nữa thì phì cười, bế xốc nó lên khiến nó giãy nảy.

“Cậu làm cái gì đấy? Mau thả tôi ra, mau lên. Thả ra ngay lập tức.”

“Có la trời la đất thì cũng có ai nghe được em nói ngoài anh và bác của em đâu?”

Hoàng quay qua nhìn Mai, thấy cô đang rút điện thoại từ trong túi ra. Mai đưa tay ra hiệu trật tự, rồi nói nhỏ trước khi nghe máy.

“Tùng gọi.”

Hoàng thấy vậy thì chau mày không hài lòng.

Tùng? Người yêu Mai à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.