Phật Hệ Thứ Nữ Nghịch Tập

Chương 6: Chương 6




Lý Lệnh Kỳ dùng bếp lò hầm canh sâm, lấy muỗng nhỏ từng thìa từng thìa đút vào miệng lão nhân bệnh nặng đang nằm.

Ăn xong canh, lại thò tay chẩn mạch, cho dù dùng dược quý trăm năm tiểu thư Lục gia tặng, cũng cần thời gian vài ngày.

Cửa sổ truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng.

Lý Lệnh Kỳ mở cửa sổ ra.

Bên ngoài tối đen, một nhánh cây to dài duỗi bên cửa sổ, tán cây hoè phủ rợp chặn đi ánh trăng.

“Tiến vào đi.” Lý Lệnh Kỳ nhỏ giọng nói.

Một hắc ảnh trên cây nhanh chóng biến đến. Thân hình hắn cao lớn, gương mặt góc cạnh rõ ràng, tròng mắt màu xanh sẫm, là người Hồ.

“Có tin tức quan trọng gì hay không?” Lý Lệnh Kỳ rót một chén trà lạnh đưa cho hắn ta.

Người Hồ kia duy trì trạng thái nửa quỳ nhận trà, dùng tiếng Hán không mấy thuần thục nói: “Hoàng hậu, tìm, một đạo sĩ tiến cung, luyện đản.”

Lý Lệnh Kỳ khẽ nhíu mày, “Bên phía kinh thành có thể tra được phương thuốc không?”

“Có thể.” Người Hồ lấy ra một tờ giấy từ trong lòng đưa cho hắn. “Đây là, đạo sĩ tiến cung, về sau, cho Thái Y viện, dược tên thực đản.”

Lý Lệnh Kỳ nhìn thoáng qua chữ trên giấy.

Chu sa, tỳ, sương, vôi, thư hoàng, linh nam châm...

Hắn xem xong liền đem giấy đến gần nồi dược hầm trong trong bếp lò đốt trụi.

“Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, ăn loại đan dược này sống không quá ba năm, ngươi trở về tốt nhất huấn luyện thủ hạ huynh đệ.”

Người Hồ liền ôm quyền, nhảy ra cửa sổ.

...

Huyễn Nương gọi người đem hết sách thuốc trong thư phòng đến, nàng nằm cũng không có chuyện gì làm, chỉ có thể đọc sách.

Nàng muốn tìm nguyên nhân tử vong của Trần Thị một đời kia.

Tại vương phủ thì nàng cũng xem qua rất nhiều sách thuốc, lại đều chưa từng thấy qua cuốn nào giống với tình trạng của Trần Thị cả. Rất nhiều sách thuốc trong vương phủ đều có chú giải của Bình Thân Vương, lúc ấy nàng thực giật mình, Bình Thân Vương tàn bạo như vậy lại còn chuyên tâm nghiên cứu y thuật.

Nàng nằm trong phòng đọc sách hồi lâu, biệt viện quận chúa liền phái đến một vú già, nói là Nhị thái thái thăm hỏi bệnh tình của nàng, còn thông báo là Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư ngày mai muốn đích thân đến thăm bệnh.

Huyễn Nương không kiên nhẫn nghe bà ta dong dài, ánh mắt ngụ ý bảo Vương ma ma mang vú già kia kéo ra ngoài.

Những người Lục gia này ở mặt ngoài đều là cực hiểu quy củ.

Ngày kế, Huyễn Nương đổi xiêm y gặp khách, nằm lệch qua trên tháp đọc sách, giờ Tỵ*, có vú già đến báo, hai vị tiểu thư từ biệt viện quận chúa đến.

*giờ Tỵ: từ 9 - 11 giờ

Nàng buông sách xuống, ngồi ngay ngắn lại trên tháp, nha đầu cất ghế đi làm chân nàng thả thẳng.

Đợi một lát, Phương Di Nương dẫn theo 2 nữ hài nhi tiến vào.

Lục Tuyên Nhã mười bốn tuổi, Lục Tuyên Xuân mười hai tuổi.

Tiểu tỷ muội gặp lại, ở mặt ngoài tất nhiên là hết sức thân mật.

Lục Tuyên Nhã ngồi vào trên tháp, nắm tay Huyễn Nương, nước mắt ròng ròng nói: “Muội muội, nghe Nhị thúc nói ngươi bị thương, ta biết được liền cả đêm không ngủ, vì ngươi sao chép một quyển dược sư kinh, mong ngươi có thể sớm ngày bình phục.”

Nếu là Huyễn Nương của trước đây, liền sẽ cảm động bổ nhào vào lồng ngực Lục Tuyên Nhã, gọi nàng tỷ tỷ tốt.

Huyễn Nương rất hiểu người như Lục Tuyên Nhã, nàng cực kỳ ích kỷ, làm sao có khả năng thức đêm chép kinh? Bất quá là sai một nha đầu biết chữ viết thay mà thôi.

Lục Tuyên Nhã lớn lên giống quận chúa, tướng mạo bình bình, thuở nhỏ liền hết sức yêu quý làm đẹp, bình thường đều lấy sữa bò rửa mặt, vì làn da bóng loáng, làm sao có khả năng thức đêm làm loại việc tổn hại dung mạo.

Huyễn Nương mặt không chút thay đổi.

Phương Di Nương nhận lấy quyển kinh thư nha đầu dâng lên, lật xem một chút, nhìn thấy chữ viết ngã trái ngã phải, nàng mang vẻ mặt cảm ơn nói: “Làm khó Tam tiểu thư vì cô nương nhà chúng ta hết sức chân thành chép kinh, không hổ là cháu gái của quận chúa, cùng quận chúa nương nương đều vô cùng từ bi.”

Quận chúa có phẩm tính như thế nào, tất cả mọi người rất rõ ràng, nhưng trên miệng vẫn phải nói nàng là lão nhân gia mang tâm địa Bồ Tát, từ bi vì hoài.

Di nương nói như vậy, là có hai ý tứ. Nhưng tất cả mọi người đều minh bạch mà giả bộ hồ đồ, vốn cũng chính là Tam tiểu thư luôn mang danh hiền đức ôn huệ trước giờ mà thôi.

Bên ngoài xuất hiện một vú già đến, gọi Phương Di Nương đi kiểm kê hải sản Hàng Châu mà Trần gia đưa tới.

Phương Di Nương nói một tiếng không thể phụng bồi liền đi ra ngoài.

Lục Tuyên Xuân ôm một con chó con lông dài đến, an vị ở bên cạnh sờ sờ lông nó.

Tính cách nàng vội vàng dễ xao động, ở trong biệt viện quận chúa bị quản thúc thực nghiêm, đi đến một Tứ phòng thứ xuất hèn mọn, đối với nàng mà nói là đang thông khí, nàng chán ghét bản thân mình sở hữu một muội muội thứ xuất, chán ghét nhất người thứ muội này, rõ ràng là thứ xuất, so với đích nữ càng cố ý làm náo động nhiều chuyện hơn.

Trong phủ quận chúa, tiểu thư con vợ cả có thể mặc xiêm y vải dệt may cắt tinh xảo nhất, còn nhóm thứ nữ chỉ có thể sử dụng xiêm y mà đích nữ thừa lại. Tuy lúc trước trên người Huyễn Nương mang chất vải lạc hậu nhưng luôn có thể trở nên nhẹ nhàng cao nhã, có xu thế lấn át một đích nữ như nàng trông không khác gì tiểu nha đầu.

Chứ nói chi là hiện tại Tứ phòng đi ra ngoài, hết thảy đồ dùng hàng ngày đều lấy từ cửa hàng của mình, chất vải hay may mặc gì tự nhiên là tốt nhất, mạnh mẽ đem nàng lấn át biến thành cực kì thô kệch.

Huyễn Nương nhìn con chó nhỏ này, trong lòng cười lạnh. Một đời kia, con chó này chính xác là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

Nàng ở trong phủ quận chúa vốn dĩ không có nhiều xiêm y đẹp đẽ có thể ra đón khách, Lục Tuyên Xuân lại thường xuyên lấy cớ tỷ muội chơi trò chơi, lén bỏ một miếng thịt vào trong tay áo nàng, sau đó gọi thị nữ thả con chó kia đến.

Vật nhỏ ngược lại cực kì thông minh, biết chủ nhân muốn nó làm gì, ngay lập tức cắn hỏng vài kiện xiêm y của Huyễn Nương.

Kim Diệp mang ba ly trà tiến vào.

Huyễn Nương hỏi: “Đây là trà gì?”

“Tiểu thư, đây cực phẩm Long Tỉnh của Thanh Minh năm nay.”

Huyễn Nương mỉm cười: “Các tỷ tỷ ở trong biệt viện quận chúa mỗi ngày đều uống cống phẩm Long Tỉnh, đến nơi này của ta vẫn là nên uống chút gì mới mẻ đi, Kim Diệp, đổi thành Long Lân Trà.”

Lục Tuyên Xuân nghĩ nghĩ, Tứ phòng còn có thể có trà gì tốt, bất quá chỉ là một thương hộ có chút tiền, còn có thể so với trà được cống gửi từ kinh thành sao?

Nàng thả chó con xuống, đưa cho nha hoàn, tay cầm cái roi nhẹ nhàng chuyển động.

Lục Tuyên Nhã đoan trang cười: “Lục muội muội, Long Lân Trà này là của nơi nào? Ta ngược lại chưa từng nghe qua.”

“Tam tỷ tỷ có lẽ không biết, Long Lân Trà này được trồng ở chỗ sâu của một cái thôn nhỏ trên vách núi, ba cây trà tuổi thọ đều là từ 300 năm trở lên, hàng năm cũng chỉ tạo ra được chừng này lá trà. Nhắc tới cũng đặc sắc, có người muốn trồng thật nhiều Long Lân Trà, khổ tâm tìm một vùng đất đai phì nhiêu, thế nhưng thành phẩm thu được quả thực cực kì khác biệt với trà trên vách núi kia.”

Kim Diệp hợp thời bưng ly trà đi đến.

Lục Tuyên Nhã nhẹ nhàng nhấp một miếng, khen: “Cả khoang miệng đều thoảng hương thơm mát lưu vào từng kẽ răng, lại có hậu vị thuần khiết, quả nhiên là trà ngon. Quýt sinh hoài bắc vì chỉ*, chắc hẳn cũng chỉ có địa phương sâu xa kia mới có thể sinh trưởng ra loại cực phẩm đến bậc này.”

*Người xưa có câu ''Quất sinh Hoài Nam tắc vi quất, sinh vu Hoài Bắc tắc vi chỉ'', nghĩa là cây quít khi trồng ở Hoài Nam nó là cây quít (trái ngọt và thơm), nhưng đem trồng ở Hoài Bắc thì nó thành cây chỉ (trái chua không thơm)

Thấy nàng nói nghe hay lắm, Lục Tuyên Xuân nhanh nhảu nâng trà lên uống một ngụm, mùi vị đó quả thật so với trà hằng ngày họ uống càng nhiều hơn vài phần mùi thơm.

“Muội muội, trà này bán ở đâu?” Lục Tuyên Nhã hỏi. “Ta cũng muốn cho người đi mua một ít.”

Chỉ chờ ngươi hỏi, Huyễn Nương trong lòng cho Lục Tuyên Nhã một tràng pháo tay. Nàng thẹn thùng nói: “Đây là Hoàn gia đưa cho ta, Long Lân Trà là sản nghiệp của Hoàn gia, hàng năm trồng ra chỉ để uống, cũng không bán ra.”

Lục Tuyên Nhã có chút mơ hồ, nhớ không nổi Hoàn gia là nhà nào.

Lục Tuyên Xuân lại biết chuyện của Huyễn Nương rõ như lòng bàn tay, dối trá cười nói: “Tam tỷ tỷ, Lục muội muội đính hôn với nhi tử Hoàn gia, đây là còn chưa thành thân đều đã coi nàng là người của mình.” Nàng ta chưa có đính hôn, tuy có mấy nhà đến cửa làm mai nhưng đều là tiểu môn hộ, hoặc là hoàn cảnh sa sút, so sánh không nổi với Hoàn gia cao cao tại thượng, tương lai nàng còn có khả năng không bằng một nữ nhân thứ xuất, cho nên nàng phi thường để ý, quả thực khắc cốt ghi tâm.

Huyễn Nương nhịn không được cúi đầu giả ho khan, che giấu nụ cười sáng lạn trên môi.

Cố gắng đi, Lục Tuyên Xuân.

Việc ta từ hôn liền phải dựa vào ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.