“Nguyên lai là nhà chồng của muội, chỉ có ba cây trà, một năm sản lượng vô cùng hữu hạn, chỉ sợ nhà mình cũng không đủ ăn, còn chuẩn bị riêng đưa tới cho muội, xem ra Hoàn gia thật sự là cực coi trọng muội muội.” Lục Tuyên Nhã lấy tay áo khẽ che miệng.
Huyễn Nương mang theo chút nữ nhi thẹn thùng, nhu hoà nói: “Cũng không phải Hoàn gia coi trọng ta, những thứ này đều là Hoàn gia ca ca lén đưa đến.”
Lục Tuyên Nhã nói: “Xem ra vị em rể tương lai kia thực coi trọng người vợ tương lai này, đây lại là chuyện tốt.” Nàng giảo hoạt hỏi: “Hoàn Gia tiểu lang quân của ngươi còn tặng thứ gì, cho các tỷ tỷ xem xem một ít nào.” Nàng giờ phút này là đơn thuần tò mò, ở trong phủ quận chúa nghẹn rất lâu cuối cùng cũng được thoải mái mà tâm sự bát quái, Huyễn Nương đối với nàng mà nói không có bất kì uy hiếp gì, Hoàn gia chưa từng nghe qua kia chắc chắn cũng so ra kém xa An Ninh Quận Vương phủ.
Huyễn Nương nghe vậy sai người đem năm lễ vật trong đám đồ Hoàn gia tặng lên, cùng hai tỷ tỷ chia sẻ.
Cũng không phải vật đắt đỏ gì, bất quá là chút đồ chơi nhỏ đang thịnh hành trong kinh thành, Cửu Liên Hoàn hình thù một con rồng màu bạc, vòng tay xâu chuỗi từ đá thủy tinh mạ vàng xứ Tây Vực, một tập thơ của tài tử mới nổi danh Tần Tương Thành.
Lục Tuyên Nhã mở tập thơ ra, đọc vài câu, trên mặt hiện lên thần sắc hâm mộ: “Thơ hay! Ta lại chưa từng nghe qua tên người này.”
Quận chúa quản thúc các cháu gái rất nghiêm, chỉ cho phép đọc sách dành cho nữ tử, thoại bản dã sử không cho xem, ngay cả thơ ca được lưu truyền rộng rãi trên phố cũng không được.
Bởi vì bà ta cho rằng những thơ từ này quá mức thẳng thắn thật lòng, đương thời lại đang thịnh hành loại hình oán trách cuộc sống khuê nữ, sợ sẽ dạy hư các cháu.
Lục Tuyên Nhã vốn thích thơ ca, thường thường đều lặng lẽ nhờ huynh trưởng mua giúp vài tập thơ, có của những triều trước, cũng có đương thời đang lưu hành. Nhưng mà Giang Nam bọn họ chính là vùng nông thôn, mấy bài thơ mua được trên thị trường bất quá là các nhà văn Giang Nam rảnh rỗi tự trả tiền biên soạn lại.
Kinh thành mới chân chính là thiên hạ mà thơ văn tập trung, một tài tử có thể làm náo động cả kinh thành như Tần Tương Thành đương nhiên cùng với các văn nhân ở nông thôn Giang Nam cách biệt một trời.
Lục Tuyên Nhã từng tờ từng tờ lật xem, tay không nỡ buông ra.
“Tỷ tỷ nếu đã thích như thế, quyển sách này liền đưa cho tỷ tỷ. Ta vốn không yêu thơ ca, thi tập của Tần tài tử này ở chỗ ta cũng sẽ mai một.” Huyễn Nương nói.
Lục Tuyên Nhã vội đẩy ra: “Đây là vị hôn phu tương lai của ngươi tặng, ta nào dám muốn, sách này ta cầm lại chép một lần, sau trả lại ngươi.”
“Hết thảy thuận theo tỷ tỷ.”
Hai tỷ muội nhìn nhau cười cười, không khí hài hòa ấm áp.
Lục Tuyên Xuân thấy mà đố kị tăng vọt trong lòng, nàng tuy có thể coi là đích tiểu thư được sủng ái, nhưng tương lai lại không có tin tức. Phụ thân hoa tâm vô năng, mẫu thân ốm yếu không thể quản chuyện, thứ muội lại nhiều, những di nương kia sớm chiều mở hội tranh sủng. Hôm qua phụ thân mang đồ về nhà còn trực tiếp ban cho mấy di nương, nàng và mẫu thân một thứ đều không có.
Khi ăn điểm tâm nàng cố tình đâm phụ thân vài câu, hắn lại nói là các ngươi có mẫu thân và ta sủng, bất luận ăn mặc hay chỗ ở cũng đều tốt nhất trong phủ, tranh đoạt cái gì cùng di nương với bọn muội muội.
Phụ thân không nói cho nàng, nếu như về sau có nhà nào tốt, chỉ sợ đều sẽ ưu tiên cho mấy thứ muội kia.
Còn trong lòng tổ mẫu quận chúa, trọng yếu nhất chính là Lục Tuyên Nhã, lão quận chúa tận hết sức lực cho Lục Tuyên Nhã cùng nhà mẹ đẻ của bà ta là An Ninh Quận Vương phủ đám hỏi. Gia gia qua đời, người đi trà lạnh, còn lại hiện tại cũng không mấy nhà chân chính có quyền thế như mối hôn sự của người tỷ tỷ kia.
Chớ nói quyền thế, cũng không biết có thể tìm được một phu quân đối đãi bằng chân tâm với nàng ta hay không.
Nếu tương lai nàng còn không bằng một thứ xuất như Huyễn Nương, vậy còn mặt mũi gì sống tiếp.
Lục Tuyên Nhã xem xong thơ, lại để cho hạ nhân bưng hai bàn cờ lên cùng nhau chơi đùa.
Lục Tuyên Xuân không giỏi mấy trò chơi này, thấy ở đây xem hai tỷ muội chơi cũng không gì thú vị, liền ra ngoài hoa viên tìm chó con của nàng ta.
Nơi này lúc trước vốn là một ngôi nhà nhiều phòng ở Thanh Khê trấn, sau khi Trần gia mua lại liền mời thêm các nhà thiết kế danh giá cải tạo một phen, làm của hồi môn cho nữ nhi mình.
Sau này Tứ phòng cũng chính thức vào ở, Lục Tứ Lang vốn am hiểu hội hoạ nên tự mình đi chọn mua thạch anh, núi giả và cây cối vô cùng kì vĩ, cải tạo một hương viên vẻ trở nên thập phần thanh lịch tinh xảo, mỗi bước đi là một cảnh khác, trong giới thượng lưu nơi Giang Nam rất có khí phách.
So sánh với biệt viện của Hoa Lăng quận chúa, lão thái thái thích kiến trúc phương Bắc, bốn bề yên tĩnh không có gì gọi là gộp chung các viện lại như nơi đây cả, người một nhà Nhị phòng chỉ có thể sống chen chúc trong một tiểu viện, vừa có phụ thân và tám tiểu thiếp lại có thêm sáu nữ nhi, sinh hoạt thập phần khẩn trương.
Lục Tuyên Xuân ở trong hoa viên rộng lớn hoa lệ này chơi đu dây, trốn tìm với nha hoàn, chơi đến mồ hôi tràn trề.
“Tiểu thư, tiểu đại phu đổi dược kia đã đến, thái thái và di nương đang nói chuyện với An quản sự, người có muốn cho hắn vào hay không.” Vương ma ma tiến vào đáp lời.
“Aizz, lại thay thuốc.” Huyễn Nương cúp mi sầu não.
Ngược lại Lục Tuyên Nhã nghiêm mặt nói: “Nếu đại phu đến, vậy thì nên mời vào, sớm hay muộn đều cần phải đổi, muội muội ngươi không thể trốn khỏi. Thẩm nương và Phương Di Nương không rảnh đến xem thì ta cũng có thể thay họ, ma ma, ngươi đưa đại phu vào, ta ngồi trong này cùng muội muội.”
Vương ma ma nhìn Huyễn Nương.
Huyễn Nương gật đầu, bà ta mới nhận lệnh ra ngoài.
Lục Tuyên Xuân chơi đến mệt mỏi, ngồi trên xích đu cho nha hoàn nhẹ nhàng đẩy.
Nàng nghĩ tới Tứ phòng cái gì cũng không tốt, chỉ có cái vườn này tú lệ thanh lịch, miễn cưỡng đáng cho nàng ta ca ngợi.
Nha hoàn ở phía sau nói: “Tiểu thư, ta nghe nói xích đu của giới nhà giàu của Giang Nam đều được xây cạnh tường của viện bên cạnh, các tiểu thư nếu muốn xem cảnh sắc bên ngoài, chỉ cần phóng xích đu lên thật cao. Còn muốn có vị hôn phu, chỉ cần ước thầm trong lòng, lại một lần nữa đu dây nhìn ra ngoài tiểu viện, nếu bắt gặp thanh niên tài tuấn cùng độ tuổi, chính là người định mệnh của mình.”
Lục Tuyên Xuân nhẹ nhàng quát: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy.” Nàng lại có vài phần tò mò, muốn xem hiện tại có thể thấy cái gì bên ngoài, thật sự là sẽ tìm được nửa kia sao? Nàng lặng lẽ cầu nguyện trong nội tâm muốn nhìn thấy lang quân định mệnh của mình.
Nha hoàn dùng sức đẩy, chỉ là xích đu nơi này xây theo Huyễn Nương, không có cách nào phóng cao hơn tường viện.
Nàng chơi một lúc liền cảm thấy đần độn không thú vị. “Mà thôi, làm sao nhìn thấy người ta được, ta đi nghỉ ngơi một lát, các ngươi chơi xích đu đi.” Nàng chờ xích đu chậm rãi dừng lại, đứng dậy tìm nơi để ngồi.
Nàng tùy ý đi dạo chung quanh, lại vô tình nhìn thấy Vương ma ma đang dẫn theo một thiếu niên mang bạch y dung mạo cực kì xinh đẹp đi trên hành lang.
Lục Tuyên Xuân sống lâu ở khuê phòng, cơ hồ chưa từng thấy qua thiếu niên cùng tuổi, chớ nói chi là tướng mạo xuất sắc như thế.
Vương ma ma nhìn thấy nàng, từ xa xa chào một tiếng.
Lục Tuyên Xuân ngơ ngác không đáp lại.