Cơn giận của Bảo cha cũng tương đối lớn, đối với câu hỏi của thằng con trai mình chỉ hừ lạnh một tiếng: “Sao, Bảo quản lí, ta không thể tới sao?”
“A, không phải, ” Bảo quản lí vội vàng cúi đầu, “Chủ tịch đến đây thị sát(kiểm tra, xem xét) công việc, tôi hân hạnh còn không hết.”
“Hừ!” Bảo chủ tịch vỗ bàn một cái, “Đừng nói với ta bằng cái giọng điệu kì quái như vậy!”
Phó quản lí ở phía sau vừa thấy tình thế không tốt, đây rõ ràng là cha dạy dỗ con trai thôi. Được, đừng ở chỗ này mù mờ hồ đồ, vẫn là nhanh chóng đi ra ngoài lưu lại mặt mũi cho Bảo quản lí thôi. Thế là phó quản lí kéo theo Tô trợ lý còn đang ngây ngốc, liền chuẩn bị chuồn đi để cho Bảo quản lí đóng cửa. Không nghĩ tới chủ tịch nhưng thật ra cố tình để ý đến hai người bọn họ : “Tiểu Thái, cậu đi ra ngoài trước đi, Tô trợ lý ở lại.”
Phó quản lí lập tức tiếp nhận : “Dạ, chủ tịch!” Cho Tô trợ lý một ánh mắt tự cầu nhiều phúc, hắn liền nhanh chóng đào tẩu(chạy trốn,chuồn mất =))).
Tô trợ lý có chút hoang mang, song nghĩ lại, tệ nhất cũng chỉ là bị đuổi việc thôi, sợ cái gì!
Thế là, người buồn bực nhất ở đây chỉ sợ phải kể tới Bảo quản lí, hắn nhìn Bảo lão cha hung hăng cùng với Tô trợ lý-chuyện không liên quan đến mình, cảm giác mình hôm nay thật sự là đen đủi quấn thân mà!
“Tô trợ lý, trong khoảng thời gian này khiến cậu oan ức rồi.” Chủ tịch mở miệng giọng điệu coi như dịu đi.
Tô trợ lý hết sức lo sợ: “Không có không có.”
Chủ tịch bùi ngùi thở dài: “Việc làm của thằng nghiệt tử kia của ta, ta đều biết cả, mong rằng cậu thứ lỗi, là ta dạy dỗ không nghiêm. Gia môn bất hạnh!”
Tô trợ lý không biết nên làm ra biểu cảm thế nào, đành phải cúi đầu: “Chủ tịch nói quá lời.”
Bị lượng ạt sang một bên Bảo quản lí nhịn không được xen vào nói: “Cha, cha không nên tin lời đồn đãi!”
“Đồ nghiệt tử!” Chủ tịch mắng, “Vậy tao hỏi mày, buổi tối hôm qua mày đi đâu hả?”
“Á?” Bảo quản lí sờ sờ cái mũi, “Ở nhà Tô Lạc.”
“Đường đường là quản lí một chi nhánh, không có việc gì chạy đến nhà trợ lý làm gì hả? Bại hoại gia phong(nề nếp gia đình)!” Chủ tịch vỗ bàn trừng mắt, “Còn tiếp tục như vậy, tương lai tao sẽ đem toàn bộ cổ phần công ty trong tay giao hết cho anh mày!”
Tô trợ lý trợn to mắt, hào môn(nhà giàu sang quyền thế) gia biến, hào môn gia biến a!
Bảo quản lí trái lại là một bộ dạng tập mãi thành thói quen : “Lại là anh hai dạy cha nói đi, các người già như vậy rồi, có thấy phiền hay không hả?”
Chủ tịch lần này thật sự nổi giận, chỉ thấy ông một cước đá văng ghế dựa, mắng: “Hỗn trướng(đồ khốn), hồ đồ ngu xuẩn không biết nghĩ! Mày cái đồ vô tâm này nếu như hiểu chuyện bằng một nửa anh trai của mày, tao cũng không cần nhọc lòng như vậy!”
Dường như bị chọc đến chỗ đau, Bảo quản lí cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng hắn rõ ràng cũng không tức giận, chỉ nhìn chằm chằm giấy tờ tài liệu trên bàn đến xuất thần.
“Nói đi, mày muốn khiêu chiến với tao đấy hả?” Bảo cha tiếp tục mắng, “Suốt ngày gây chuyện thị phi, mặt mũi của Bảo gia chúng ta đều muốn bị mày làm cho mất hết!”
Bảo quản lí vẫn là không nói chuyện.
Bảo cha chưa hết giận, tiếp tục mắng: “Trước kia gây hấn gây chuyện thì thôi đi, giờ ngược lại tốt rồi, cho tao theo cái gì mốt luôn, đến đến đi đi cùng với đàn ông! Mày là chê Bảo gia chúng ta còn chưa đủ mất mặt hay sao?”
Tô trợ lý ở một bên nghe thấy, đột nhiên có chút khó chịu, cảm thấy tội lỗi sâu sắc.
Bảo quản lí yên lặng đứng ở một bên, không có phản ứng.
Bảo cha ngừng giọng, cầm lấy chén giữ nhiệt mang theo bên mình uống trà hoa cúc, rồi mới lại lầm bầm nói: “Nói chuyện đi!”
Bảo quản lí cúi đầu: “Chủ tịch giáo huấn rất phải.”
“Vương bát đản!” Bảo chủ tịch lại mắng một tiếng.
Tô trợ lý ở một bên xấu hổ muốn chết. Cậu còn chưa thoát ra khỏi sự hổ thẹn, chợt nghe Bảo chủ tịch nói: “Tô trợ lý, cậu muốn bồi thường như thế nào?”
“Ha?” Tô trợ lý ngẩn ra tại chỗ, tình cảnh này nếu như cậu tiếp tục bỏ đá xuống giếng thì đúng là rất không có lương tâm. Thế là Tô trợ lý vội vàng lắc đầu: “Không, không cần. Quản lí đối với tôi có ơn tái tạo, nếu không có anh ấy, tôi đã sớm trở thành nhân viên chờ việc về nhà ăn không khí rồi.”
Chủ tịch gật đầu khen ngợi: “Người trẻ tuổi thì có tấm lòng rộng lượng, ta xem trọng cậu đấy.”
Tô trợ lý trong lòng thầm nôn một trận, tôi có thể không rộng lượng được không, bởi vì tôi mới chính là người gây ra chuyện xấu kia đó!
Bảo chủ tịch dạy dỗ con trai xong, thoả mãn cầm lên trà hoa cúc tình yêu mà vợ pha cho đi mất. Mà hắn lưu lại cục diện rắm rối nhưng thật ra rất làm cho người khác hao tổn tâm trí.
“Ôi chao hào môn đại chiến, cô có nghe thấy tiếng ghế đổ không?”
“Quản lí ở trước mặt cha anh ta còn dám ngang ngược như thế sao”
“Nông cạn, cô phải biết rằng tính tình quản lí của chúng ta chính là di truyền từ chủ tịch đó. Một cước thần thông kia nhất định là do chủ tịch của chúng ta đá!”
“Chậc chậc, Bảo gia là chuẩn bị thừa nhận con dâu Tô trợ lý này hả? Ha ha ha ha…”
“Xem chủ tịch một bộ dáng thỏa mãn kia, nói không chừng chuyện tốt sắp tới đó!”
“Cứ nói huyên thuyên đi, cẩn thận bị người nào phát hiện cách chức mới hay.”
“Thanh cao(trong sạch cao thượng), cậu cứ giả bộ thanh cao đi…”
Bất luận mọi người suy đoán thế nào, bàn luận sôi nổi thế nào, Tô trợ lý hiện tại cũng không chút để ý. Bởi vì cậu đã bị hổ thẹn trong lòng đánh bại. Không nghĩ tới Bảo quản lí bình thường bộ dạng ngông cuồng tự đại là thế, lại bị lòng muốn đổ tội của mình làm cho trở nên như vậy. Hóa ra, người nhà của hắn bất mãn(không vừa lòng) với hắn như vậy.
Tô trợ lý biết mình thật buồn cười, nhưng là cậu lại thật lòng đối với Bảo quản lí sinh ra một lòng thương hại kì quái. Rõ ràng hắn luôn một bộ dáng uy phong bát diện(thần khí mười phần, thanh thế khiếp người) duy ngã độc tôn(coi mình là nhất), không nghĩ tới ở trước mặt lão cha nhà mình lại cũng chỉ là một đứa nhỏ ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy dỗ. Mà bản thân mình bằng thể lực tuy rằng hận hắn hận đến nghiến răng, thế nhưng chân chính chứng kiến hắn bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu(không cãi được), trong lòng lại có loại không nhẫn tâm kỳ quái.
Kỳ thật Bảo quản lí không có kém cỏi như vậy, hắn làm việc thực ra còn rất cố gắng, mặc dù đối với cấp dưới vô cùng nghiêm khắc, nhưng mà hắn cũng nghiêm khắc quản chế bản thân như thế. Tô trợ lý biết có nhiều lần, quản lí không phải vì thoát trốn đi xem mắt mới chủ động ở lại tăng ca.
Còn có, quản lí bình thường tính tình tuy rằng có chút xấu, nhưng lại chưa bao giờ ác ý hãm hại hay tìm cớ gây chuyện. Hắn chỉ là tính tình không tốt, nhưng chưa từng thật sự có ác ý đối vơi người khác, cũng chưa từng có tính cách của thiếu gia nhà giàu cao cao tại thượng(địa vị cao, không thể chạm đến).
Sáng sớm đã bị cha mình mắng, Bảo quản lí cả ngày đều có chút không yên lòng. Trước khi tan sở, hắn nhận được một lời mời kì quái.
“Cái kia, quản lí, buổi tối tôi mời anh đi uống rượu nhé?” Tô trợ lý đứng ở trước bàn làm việc nhăn nhó nửa ngày, nói.
Bảo quản lí trừng mắt nhìn hắn.
Tô trợ lý có chút ngượng ngùng sờ sờ cái mũi: “Tôi là thật lòng đó, bởi vì hôm nay hại anh bị chủ tịch mắng.”
Bảo quản lí trong nháy mắt mặt lạnh xuống, sau một lúc lâu, mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Được.”
——— ——————-