Phát Ngoan Tiên Sinh

Chương 19: Chương 19




Tô trợ lý cũng không còn dám đưa quản lí nhà mình đến các quán bar lung tung nữa, nếu lại bị chủ tịch phát hiện, như vậy hai người bọn họ liền có thể cùng đi vào lịch sử rồi. Tô trợ lý cùng Bảo quản lí đã đi đến một quán bar hết sức đứng đắn, hai người rất đứng đắn uống rượu.

Ngay từ đầu, hai người cũng còn rất mất tự nhiên, nói một số chuyện công việc không liên quan.

“Kỳ thật thành tích tháng trước rất không tồi mà.”

“Đúng vậy đúng vậy, tháng này tiếp tục kí kết thành công với công ty P, năm nay lại một năm tốt đẹp nữa có thể qua rồi.”

“Ái chà, thấm thoắt đã lại cuối năm rồi.”

“Đúng rồi đúng rồi, lại già thêm một tuổi rồi…”

Hai người ngồi cùng một chỗ trò chuyện như vậy, lại kỳ quái là không có cảm giác không tốt nào, ngược lại như bạn chí cốt nhiều năm thông thường, thậc là một chuyện thần kỳ. Có lẽ hai tên gia khỏa này dường như thích hợp làm bạn rượu chăng, hoặc là, thường thường là địch nhân tương đối dễ dàng đồng tình với nhau*?

Hai vị bạn rượu càng uống càng nhiều, Bảo quản lí cuối cùng sau khi rượu xong phun ra một câu nói thật : “Tô Lạc, cậu thật sự là trợ lý xấu xa nhất mà tôi từng gặp, thiếu chút nữa so với anh trai tôi còn xấu hơn.”

Bên kia Tô trợ lý cũng không khá hơn chút nào, cậu say đến xiêu xiêu vẹo vẹo, ngây ngô cười nói : “Không, tôi thuần khiết(trong sáng,trong sạch) nhất. Chiều cao thân thể thuần khiết, thể trọng(cân nặng) thuần khiết, tư tưởng thuần khiết, thân thể thuần khiết…” Phải, chính là một kẻ ngốc thuần khiết.

Bảo quản lý không thèm để ý đến cậu ta, cứ thế đi xuống đất nói: “Tôi thật ra cái gì so ra cũng kém anh trai tôi, tính tình không tốt bằng anh ta, thành tích cũng không có xuất sắc như anh ta, về mặt nói láo(nói điêu=))) đều chỉ là làm trò so với anh ta mà thôi. Đôi khi tôi thường nghĩ, anh ta nếu không phải anh trai ruột của tôi, tôi sớm muộn gì cũng bị anh ấy giết chết.”

Tô trợ lý gật đầu: “Ừ, anh trai khốn nạn.”

“Tôi cũng không muốn như vậy mà, ” Bảo quản lí nhíu mày, tiếp tục rót thêm rượu cho Tô trợ lý, “Tôi không biết anh ta tại sao lại không cần công ty của cha, rõ ràng chính là tôi kém hơn so với anh ta, nhưng anh ta thế nhưng lại tiêu sái(tự nhiên, phóng khoáng) phất tay áo ra đi. Kết quả ư, tất cả mọi người đều biết con cả Bảo gia tay trắng làm nên sự nghiệp kinh doanh chuỗi nhà hàng. Còn con trai thứ Bảo gia xấu tính, đang làm việc cho chính lão cha của mình đấy!”

“Quản lí…” Tô trợ lý nghiêng đầu, có chút ngây ngốc nhìn hắn.

Bảo quản lí cười tự giễu, uống cạn sạch rượu trong ly: “Con thứ Bảo gia chỉ là một tên ngốc được bao bọc vững chắc trong chính tập đoàn nhà mình mà thôi, tự cho là tất cả mọi thứ đều có thể đạt được bằng chính sự cố gắng của mình, nhưng mà ở trong mắt người khác chẳng qua chỉ là một tên đại ngốc mà thôi. Một tên ngốc chỉ biết nhặt lại đồ mà anh trai mình không cần.”

“Không phải vậy, ” Tô trợ lý cầm lấy cái ly, bĩu môi thì thầm lẩm bẩm nói, “Tôi mới là đại ngốc, anh chỉ là kẻ ngốc thứ hai thôi.”

“Tóm lại đều là những kẻ ngốc!” Bảo quản lí đại vung tay lên.

Tô trợ lý vui vẻ, cười nói: “Cạn ly vì những kẻ ngốc!”

Bảo quản lí cùng hắn khẽ cụng ly, uống cạn rượu rồi. Một lát sau, Bảo quản lí đột nhiên nói: “Tô Lạc, nói cho cậu biết một bí mật.”

“Cái gì?” Tô trợ lý mắt sáng rực lên.

“Tôi cũng đến ngày hôm nay mới biết, ” Bảo quản lí vui tươi hớn hở nói, “Thật ra á, phó quản lí là tai mắt của cha tôi.”

“Ha?” Tô trợ lý ngốc ngẩn ra.

“Tôi thấy kỳ quái là lão cha nhà tôi sao lại rõ chuyện của tôi như lòng bàn tay thế, ” Bảo quản lí hưng trí bừng bừng nói, “Khi đó có người đem cái đĩa ghi âm gửi đến chỗ cha tôi, tôi mới đầu còn tưởng là cậu. Sau đó nghĩ lại, kỳ thật trước khi cậu đến thì hay có loại chuyện thế này xảy ra. Hôm nay, tôi nghe thấy cha tôi gọi hắn là tiểu Thái tôi liền hiểu rõ.”

“Tại sao?” Tô trợ lý hỏi.

Bảo quản lí một bộ dạng “Ta thật thông minh”, nói : “Cha tôi từ trước đến nay không thể nào nhớ rõ tên người khác như vậy, tên của quản lý cấp cao trong công ty đều phải nhớ lại mấy lần đấy. Thế mà hôm nay ông ấy lại có thể gọi được họ của nhân viên nhỏ ở bộ chúng ta, thật quái lạ mà.”

Tô trợ lý bĩu môi, phó quản lí bộ nghiệp vụ là nhân viên nhỏ sao? Thế nhưng nhìn Bảo quản lí kia một bộ dạng cao thủ phá án dương dương tự đắc, không biết tại sao, lại vì hắn cảm thấy lòng chua xót. Thế là Tô trợ lý của chúng ta không suy nghĩ vờ ngớ ngẩn nói : “Vậy anh liền từ chức đi!”

Bảo quản lí sửng sốt một chút, có chút châm chọc lại có chút ôn hòa nở nụ cười: “Tô Lạc, cậu vẫn là quá ngây thơ rồi…”

Quầy bar bên kia, có hai kẻ hành vi kì quặc đang mượn việc uống rượu để nghe lén.

“Ông chủ, không ngờ cậu hai đáng thương như thế nha.” Chân chó** quản lí nhà hàng ra vẻ đau khổ.

Bảo anh hừ một tiếng: “Tiểu Xuân, cậu vắng mặt thì việc ở nhà hàng sẽ gặp trở ngại, chạy theo tôi làm cái gì ?”

Chân chó quản lí nhà hàng đáng thương nhìn ông chủ của mình : “Vì để hộ giá cho ông chủ.” Hừ, ghét nhất là cái gì quán bar, đừng có mà nhiều người đến quyến rũ ông chủ đó!

Ông chủ Bảo lười quan tâm đến cậu ta, chỉ là muốn oán trách em trai nhà mình, khe khẽ thở dài.

Quản lý nhà hàng Tiểu Xuân thấy ông chủ mình hao tổn tâm trí, nhanh chóng xoay quanh: “Cậu hai không phải đáng thương, là không biết suy xét, ừhm, không biết suy xét!” Khiến cho ông chủ mình không vui đều là không biết suy xét.

Ông chủ Bảo uống một ngụm rượu, thản nhiên nói: “Tiểu Xuân, kỳ thật đôi khi quá mức bảo vệ một người, cũng sẽ trở thành gây phiền nhiễu cho người kia.”

“Ái?” Quản lý nhà hàng Tiểu Xuân ngây dại.

Ông chủ Bảo xoa xoa thái dương, cười khổ nói: “Nếu cha biết nó nghĩ như vậy, sẽ rất thương tâm đi?”

“Ái?” Tiểu Xuân điếm trưởng lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình dịu dàng như thế của ông chủ Bảo, thế là khăng khăng vờ ngớ ngẩn.

Thế giới này chính là kỳ quái như vậy, đôi khi rõ ràng là muốn bảo vệ một người, lại không thể nói ra miệng. Không muốn hắn khó xử, không muốn tổn thương lòng tự trọng của hắn, nhưng mà đến cuối cùng, vẫn là sẽ tạo thành phiền nhiễu cho hắn. Làm sao chịu nổi chứ!

Tiểu Chiếu, chúng ta chỉ là không muốn chú tính tình nóng nảy trời sinh cuối cùng thương tổn tới chính chú. Mà chỉ là như vậy lại khiến chú chán ghét chính bản thân mình, sau này, muốn chúng ta làm sao mà yên tâm đây?

——— ————-

*nguyên văn QT là “tỉnh táo tương tích” thành ngữ ý chỉ người có tính cách, xu hướng, cảnh ngộ giống nhau dễ bảo vệ, đồng tình, ủng hộ với nhau.

**chân chó: đại khái là tay sai, chân lăng xăng, làm việc nịnh nọt cấp trên. Bình thường ta hay sửa từ này cho dễ hiểu nhưng từ giờ nó sẽ vẫn còn xuất hiện nhiềutrọng truyện này và cả trong Phúc hắc tiên sinh nên ta sẽ giữ nguyên :”>

Mai là Noel rồi mà ta vẫn chưa được đi chơi đâu đâu mọi người ah T^T Các nàng đã đi chơi được nhiều chưa? Chắc ta cứ tự kỉ đón noel quá T^T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.