Đương sự hoàn toàn không có ý thức nguy cơ, thậm chí còn vươn tay lấy bánh kem cách đó không xa, ăn hết miếng này đến miếng khác, mèo đen thì nằm trên sô pha cách đó không xa, vẫn không nhúc nhích.
Tóc đuôi ngựa Dư Lệ cầm miếng bánh kem trong tay, chậm rãi lại gần Diêm Hình, trong lòng cô lúc này đang nghĩ điều gì? Đại khái là nhìn ra được Thẩm Bân có ý tứ với Diêm Hình, tiếp cận hắn.
“Anh trai, anh miếng bánh kem không?” Dư Lệ mở miệng nói câu này, giọng nói rất tốt, cẩn thận nghe còn có chút yếu đuối động lòng người.
Đáng tiếc đương sự ngay cả mắt cũng không mở ra, tựa như không biết có một chị gái nhỏ tới gần, hơn nữa còn đang dùng giọng nói dịu dàng gọi hắn.
Thẩm Bân bên cạnh nghe được động tĩnh thì lặng lẽ nheo mắt nhìn qua, sau khi nhìn thấy Dư Lệ lại nhắm hai mắt lại, không phải chỉ có như vậy thôi sao? Vẻ ngoài không bằng mình, nhảy nhót gì chứ?
À đúng rồi, lúc trước người đàn ông cao to không phải cũng lộ ra xum xoe với mình sao? Chẳng lẽ cô ta kế thừa khuyết điểm của hắn, hơn nữa dời đi đối tượng yêu đương, muốn xuống tay với Diêm Hình?
Hừmmmmmm.....đáng ghét.
Đôi mắt to trong veo của mèo đen nhìn chằm chằm vào Dư Lệ, sau đó chậm rì rì dùng bốn chân nhỏ đứng lên, mềm như bông hướng về phía Thẩm Bân kêu một tiếng: “Meo~”
Mắt mèo, có thể thấy thứ người thường không thấy, nó cố ý nhắc nhở, đáng tiếc bên cạnh có người, không thể nói chuyện.
Sau đó Thẩm Bân liền không phản ứng nó......
Dư Lệ nhìn đối phương ngay cả đôi mắt cũng chưa mở, lập tức mặt lạnh chớp mắt một cái, lại không lùi bước, tiếp tục mở miệng nói: “Anh trai, anh vẫn chưa ăn thứ gì, em biết rất nhiều nam nhân cường đại đều không thích ăn đồ ngọt, cho nên cái bánh kem này không cho nhiều đường lắm, ăn hai miếng bổ sung thể lực đi?”
Diêm Hình vẫn như cũ ngay cả mí mắt cũng không nâng lên chút nào. .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần) |||||
Mèo đen bên cạnh lại hướng về phía Thẩm Bân meo một tiếng.
Thẩm Bân lần này có phản ứng, không mặn không nhạt mở miệng: “Meo meo meo, suốt ngày chỉ biết meo, sao phiền phức giống như người đưa bánh kem vậy, không muốn quan tâm ngươi có thể câm miệng không?” Nhìn thì như quát mèo, trên thực tế nhằm vào ai, kẻ ngốc cũng có thể biết.
Sắc mặt Dư Lệ cương cứng không thôi: “Chị à chị hiểu lầm em rồi, em chỉ quan tâm anh trai mà thôi.” Nếu không nhìn thấy vẻ mặt, vậy cô đành phải để giọng nói mang theo ủy khuất.
Thẩm Bân thầm trợn trắng mắt trong lòng, giọng nói trào phúng: “Ngại quá tôi mới 18 tuổi, dì thật biết nói đùa, gọi người ta là chị, còn nữa, chồng tôi có tên gọi là Diêm Hình, con một, cũng không nhặt được đứa em gái nào ở đống rác, đừng gọi bậy anh trai.”
Mèo đen: “......”
Chồng???!!
Người không biết xấu hổ quả nhiên thiên hạ vô địch.
Mà Diêm Hình nghe thấy mấy từ này vẫn không nhúc nhích nhắm mắt lại dựa vào sô pha, Dư Lệ thậm chí còn cho rằng hắn ngủ rồi? Trước mắt ủy khuất không có ai 'thưởng thức', đành phải tiếp tục dùng giọng nói biểu đạt: “Chị thật sự hiểu lầm xưng hô chỉ là tỏ sự tôn trọng với anh Diêm Hình, chị đừng hung dữ như vậy...”
Nói xong cô liền dùng tay kéo Diêm Hình một chút, ý đồ đánh thức người đàn ông đang 'ngủ giả vờ' này.
Kết quả không ngờ Diêm Hình vẫn luôn không nhúc nhích lại giơ tay tránh né đụng chạm của cô, thậm chí trong tay xuất hiện một thanh tiểu đao dài bằng bàn tay, đây là đao trước đây dùng để cắt tóc quái vật.
Tóc đuôi ngựa hét một tiếng lùi về sau hai bước, vội vàng đem bàn tay bị cắt phải giấu ra sau lưng, cùng lúc đó bánh kem cũng bị cô không cẩn thận làm đổ, rơi lên quần áo của mình.
Thẩm Bân muốn kéo Diêm Hình khi Dư Lệ muốn nhào tới, kết quả không cần cậu động tay, đương nhiên thấy càng vui, ngữ khí khinh thường nói: “Ngại quá, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, tính cách hung bạo này của chồng tôi, dì à, dì có không phục thì chịu nhé! Nghẹn lại! Hiểu chưa!” Kiêu ngạo.jpg
Xí ~ cậu đường đường một nhân vật phản diện, nói về xé bức trước nay chưa từng thua ai.
Đương nhiên, trước kia cũng không có ai không có đầu óc cùng cậu xé bức là được.
Lần thứ hai nghe thấy từ chồng Diêm Hình: “.....”
Lúc này phòng phát sóng trực tiếp:
Nỗi buồn của trứng trứng: Cho nên Thẩm Băng rốt cuộc có phải là NPC không? Ta lục soát hồi lâu cũng không tìm thấy phòng phát sóng trực tiếp của cô ấy.
Lặn xuống nước chìm xuống đáy vực: Đến chồng mà còn gọi được, là NPC trà xanh?
Xin lỗi cái đã: Cút em gái ngươi đi, cô dâu nhỏ Thẩm Băng của ta có tính cách bạo như vậy, ngươi mới là trà xanh, cả nhà ngươi đều là trà xanh!
Biển tím đầy sao: Theo ta cảm thấy chị gái cầm bánh kem mới thật sự là trà xanh nhỉ? Ngươi nghe lời nói kia thử xem, ngươi đừng hung dữ như vậy nha ~
Nhân vật thùng rác của năm: Hại, ngươi đừng hung dữ như vậy nha ~ (híp mắt cười.jpg)
Hai con chó đầu thôn: Ngươi đừng hung dữ như vậy nha ~
......
Phòng phát sóng trực tiếp lập tức nổi lên một trần gió Ngươi đừng hung dữ như vậy nha, thường thường trộn lẫn một vài câu nói gọi Diêm Hình là chồng, gọi Thẩm Bân là vợ, đến bây giờ mọi người vẫn cho rằng Thẩm Bân là 'Thẩm Băng'.
Dư Lệ không cam lòng, cũng không biết vì sao đối phương rõ ràng lộ ra địch ý, thậm chí còn dùng cả đao nhỏ, cô đành phải lui về phía sau vài bước, tiếp tục ủy khuất một tiếng: “Em thật sự chỉ là quan tâm anh trai mà thôi.” Lại không chờ Diêm Hình và Thẩm Bân nói gì nữa, xoay người nước mắt muốn rơi chạy đi mất.
Vì thế phòng phát sóng trực tiếp:
Cam ly: Em thật sự chỉ là quan tâm anh trai mà thôi ~
Mran: Em thật sự chỉ là quan tâm anh trai mà thôi ~
Bài tập về nhà đi ngược lại dòng chảy: Em thật sự chỉ là quan trâm anh trai mà thôi ~
......
Lại một loạt spam trích dẫn lời nói của trà xanh xuất hiện, các bạn nhỏ vây xem trong phòng phát sóng trực tiếp chơi vui vẻ vô cùng, đáng tiếc người căn bản không am hiểu thứ trò chơi phát sóng trực tiếp này Diêm Hình hoàn toàn không biết tí gì.
Diêm Hình đối diện Thẩm Bân nhiều nhất chỉ có ba phần kiên nhẫn, huống chi chỗ bất thường trên người Dư Lệ người khác cũng không nhìn ra, hắn lại có thể phát giác ra khác thường.
Như là con chuột chết từ dưới cống nước bò lên khiến người ghê tởm, dù chưa tỏa ra mùi hôi thôi, nhưng lại cực kỳ kích thích thần kinh của con người.
Ai bảo hắn có tinh thần lực cường đại chứ? Quả nhiên là công kích đến từ linh hồn.
Hơn nữa, hắn tin tưởng vào bản thân, thanh chủy thủ của mình vừa rồi chắc chắc đã đụng tới Dư Lệ, nhưng lúc này bên trên lại không có bất cứ vết máu nào, chỉ là một thanh chủy thủ sắc bén mà thôi, bao gồm cả bật lửa hắn lấy được trong biệt thự cũng không thấy có tí máu nào, cho nên vì sao?
......
Nơi xa Dư Lệ giống như ủy khuất chạy đi, người khác đều không biết bên này đã xảy ra chuyện gì, dù sao tiếng nhạc trong bữa tiệc rất lớn, còn tưởng cô cầm một chiếc bánh kem để tự mình ăn, bởi vì vẫn cứ cầm trong tay.
Trương Vĩ nhìn thấy cô hốc mắt đỏ bừng muốn hỏi một chút làm sao vậy, đáng tiếc Phương Văn Tĩnh ở bên người, chỉ đành từ bỏ, nhưng còn Hứa Vĩnh Bình, thấy Dư Lệ tiếp xúc Diêm Hình và Thẩm Bân sau đó xảy ra chuyện, thì liền đi theo, cảm thấy có lẽ có thể hỏi thăm vài điều.
Trong toilet, Dư Lệ đóng cửa lại, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, vươn cổ tay nhìn thoáng qua miệng vết thương, làn da bị cắt đứt lộ ra miệng vết thương không lớn không nhỏ, bên trong lấy đâu ra máu thịt? Chỉ có một đám tóc đen không cẩn thận lòi ra.
Không sao, chờ cô lại ăn vài người nữa, lực lượng sẽ càng ngày càng cường đại, đến lúc đó cô có thể chân chính tùy tiện bóp nát Thẩm Bân!
......
Hứa Vĩnh Bình ở cách đó không xa đợi vài phút, mới thấy Dư Lệ xuất hiện, cô liền sửng sốt, a? có một người, vừa lúc.