Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 160: Chương 160




Edit: Linhlady

“Hắc! Tiểu gia hỏa, đêm nay gió cũng thật lớn a!”

“Ngươi nói, nếu tia sét đáng trúng chúng ta, vậy có chết không nhỉ?”

“Ai? Ta chưa từng bị sét đánh bao giờ, nghĩ lại cả đời này, bị sét đánh chết giống như cũng không tồi.”

Thanh âm của đại thụ bị tiếng mưa và tiếng gió che lấp, Mạc Vân Quả nghe cũng không rõ ràng.

Tiếng sấm càng gần, tia chớp cũng càng gần.

Mạc Vân Quả đột nhiên có một loại ảo giác tia sét kia sẽ đánh vào người cô.

“Hắc! Tiểu gia hỏa, ta......”

Đại thụ nói còn không có nói xong liền biến mất, bởi vì một tia sét đang bổ xuống chỗ bọn họ.

Hoặc chuẩn xác mà nói, tia sét ki hướng tới Mạc Vân Quả bổ tới, chỉ là đại thụ giúp Mạc Vân Quả che đậy mà thôi.

Mạc Vân Quả ngơ ngác nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, rõ ràng vừa rồi mỗ đại thụ còn ở bên tai mình lải nhải, đột nhiên lại biến mất.

Đại thụ bị chém thành hai nửa, nhựa cây theo thân đại thụ chảy xuống đất, ở vị trí rễ cây còn bị lốc lên một chút, trong không khí còn vương lại mùi cây bị đốt cháy.

“Tiểu Quả Quả......”

“Tiểu Quả Quả, ngươi không sao chứ?”

“Tia sét này cũng quá lớn đi?”

“Ta dựa! Một buổi tối mà đã dọa ta chết khiếp!”

“Cho nên, cây đại thụ này đã bị sét đánh chết sao?”

“...... Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy đại thụ dong dài cũng rất êm tai.”

Mạc Vân Quả nhìn các loại thảo luận phòng phát sóng trực tiếp, ngơ ngác mở miệng hỏi: “Vì sao?”

“Di? Tiểu Quả Quả, cái sao là vì sao?”

“Tiểu Quả Quả, ngươi làm sao vậy? Tới, thúc thúc ôm một cái.”

“Quái thúc thúc lầu trên tránh ra! Đến đây ca ca ôm một cái!”

“Hừ hừ! Không cần chiếm tiện nghi của Tiểu Quả Quả nhà ta!”

“Tiểu Quả Quả, không có vì sao, người thích ứng được thì sống sót, vốn dĩ chính là đạo lý thế giới này.”

Mạc Vân Quả nhìn đến câu cuối cùng, ngốc lăng một lúc, cũng không nói cái gì nữa.

Cô không biết vì sao mình lại hỏi câu đó, cô thậm chí còn không biết ý tứ khi hỏi câu đó là gì,chỉ là trong giây phút kia cô buột miệng hỏi ra mà thôi.

Trận này mưa to vẫn cứ rơi xuống, thẳng đến rạng sáng, mới khó khăn lắm dừng lại.

Trong không khí vẫn còn hương vị bị đốt cháy, nhìn qua nơi này thật tồi tàn.

Khi người phụ trách đến nơi này, nhìn khắp nơi là một mớ hỗn độn, vội vàng gọi người đến dọn dẹp, hôm nay là ngày đầu tiên mở cửa trở lại, không thể để mọi người thấy cảnh này được.

Bầu trời mây đen dần tản đi, không khí trong lành hơn, không ít người muốn đến nơi này, chỉ để nhìn cây thụ thần kia, đương nhiên có thể treo thẻ bài nhân duyên lên thì càng tốt.

Không có người nhớ rõ nơi này đã từng tồn tại một cây cổ thụ, nơi này đã được nhân viên dọn dẹp cực sạch sẽ, ngoại trừ không thể mang cây khô đi còn lại cành khô, thân cây gãy đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Mọi người chỉ nhìn thấy trải qua qua mưa gió cây thần thụ càng có thêm sức sống mãnh liệt, bọn gấp không chờ nổi muốn treo thẻ bài nhân duyên lên đó.

Một giờ sau, Mạc Vân Quả nhận được nhắc nhở của Đoàn Tử nhiệm vụ thành công, hơn nữa lập tức tiến hành truyền tống.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua đại thụ chỉ còn lại cành cây không, trơ trọi ở nơi đó, không nói gì, chờ truyền tống.

Danh tiếng cây thần thụ càng lúc càng lớn, thẻ bài nhân duyên càng lúc càng nhiều, nhân viên thấy cây bên cạnh thật quá chướng mắt muốn đào nó đi.

Nhưng khi công nhân tới muốn đào cây đại thụ đi, đến phần đáy gốc cây, lại phát hiện ra bộ rễ của cây thần thụ gần như bao bọc cả cây đại thụ, không có cách nào tách ra......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.