Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 161: Chương 161: Ở kia có một cây thích lảm nhảm




Edit: Linhlady

Thành phố S, có một thân cây được gọi là “Thần thụ“.

Tương truyền, trong thời gian ngắn ngủi không đến một phút đã phát triển lớn rất nhanh.

Tương truyền, cây này trải qua mưa gió sức sống càng mãnh liệt.

Không ít người nghe danh mà tìm tới đây treo thẻ bài nhân duyên lên cây.

Cho dù thời gian trôi qua rất lâu, cây thần thụ này vẫn rất có danh tiếng.

Nhưng chuyện làm người ta kinh ngạc chính là, bên cạnh cây này có một cái cây thật xấu, không ít người làm nhân viên phụ trách ở đây muốn đào nó đi, nhưng hai rễ cây gắn bó với nhau, không cách nào tách ra được......

Mọi người đồng thời bất đắc dĩ, càng thêm không xem trọng cây còi cọc bên cạnh, nhưng cũng may, cây này lớn rất nhanh, rất khỏe mạnh, ừm...... Có thể ngồi vài người.

Ngày này, vẫn như cũ có rất nhiều người tới tham quan thần thụ.

Có một bé trai ngồi xổm trước mặt cây còi cọc kia, đếm con kiến, mà bên kia, mẹ của bé đang treo thể bài nhân duyên, cô ấy muốn tìm cho con trai một người ba ba tốt.

“Ma ma, vì sao lại ném thứ này lên cây?”

Bé trai tò mò chạy tới hỏi.

Người mẹ sờ đầu đứa bé, sủng nịch cười nói: “Bởi vì ma ma muốn tìm ba ba cho con!”

Bé trai nghiêng nghiêng đầu, nghĩ nghĩ nói: “Làm như vậy có tác dụng sao?”

“Đương nhiên là có!” Cô ấy tiếp tục nói.

Bé trai xòe bàn tay nho nhỏ mũm mĩm nói: “Ma ma, người đưa đồ vật kia cho con.”

Cô ấy có chút khó hiểu, nhưng vì tình yêu con trai, cô ấy vẫn đưa nó cho bé.

Bé trai cầm thẻ bài nhân duyên, hung hăng ném về phía trước, thẻ bài ổn định nằm ở trên một cành cây, như vì sức lực của bé có hạn nên vị trí ném cũng không cao.

Cô ấy thấy như vậy cũng không nói gì, chỉ xoa xoa tóc bé.

Bé trai ngẩng đầu, khuôn mặt đáng yêu ra vẻ nghiêm túc.

Bé chỉ chỉ ngón tay về vị trí đó, nói: “Ma ma xem, con ném nó lên kia rồi, nhất định ma ma sẽ tìm được hạnh phúc của mình?”

Cô ấy sửng sốt, sau đó hung hăng gật gật đầu.

Bé trai thấy như vậy, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

“Ma ma cây này linh nghiệm như vậy sao?”

“Đương nhiên!” Cô ấy nắm tay bé, khuôn mặt nhu hòa, nhìn thẻ bài trên cây lại lộ vài phần khát khao.

Cô ấy đương nhiên sẽ hạnh phúc a! Bởi vì cô ấy có một đứa con ngoan!

“Vậy ma ma có thể kể chuyện xưa về cây thần thụ cho con nghe được không?”

“Đương nhiên......”

Cô ấy nắm tay bé trai dần dần đi xa, giọng nói ôn nhu kể chuyện giống như còn quanh quẩn đâu đây.

Bé trai cùng mẹ mình không hề để ý, ở thân cây còn cọc kia lại nhú ra một mầm cây......

“Ai nha! Rốt cuộc tỉnh ngủ!”

“Hắc! Tiểu gia hỏa, ngươi đã lớn như vậy rồi sao!”

“Ai? Ta như thế nào trở nên nhỏ như vậy?”

“Ha ha ha! Tiểu gia hỏa, hiện tại đến lượt ngươi che chở cho ta rồi!”

“Ai, tiểu gia hỏa, ngươi có thể dịch sang bên kia chút không, ngươi che hết ánh nắng của ta rồi! ╭(╯^╰)╮”

“Tiểu gia hỏa, sao đến giờ ngươi vẫn không thích nói chuyện như vậy, ha ha ha!”

............

Thanh âm non nớt ở trong gió vang lên, thổi qua cây đại thụ và chồi non nho nhỏ, mang theo ấm áp nhè nhẹ.

Bên cạnh đại thụ theo gió lay động lá cây, luôn có từng tia nắng mặt trời xuyên qua kẻ lá của nó rơi xuống chồi non kia.

Mọi người đến tham quan thấy một màn như vậy, luôn cảm thấy trong không khí len lõi một cảm xúc gì đó, khiến bọn họ cảm thấy ấm áp, nó giống như có thứ gì, giống như sống lại......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.