Edit: Linhlady
Bạch đế há to miệng nhìn Diệp Hành, thật lâu sau sau, lại thở dài một hơi.
“Diệp Hành, trăm sông đổ về một biển, có lẽ nói chính là chúng ta đi?”
Diệp Hành khẽ cười một tiếng nói: “Bạch đế, ngươi lúc này lại dùng sai thành ngữ, chúng ta chỉ là dùng phương thức khác nhau để làm việc mình cho là đúng mà thôi.”
Bạch đế cười khổ một tiếng nói: “Không nói cái này, như vậy hiện tại ngươi có thể thả chúng ta đi không?”
“Không thể.” Diệp Hành quyết đoán lắc đầu.
Bạch đế:...... Cho nên vừa rồi hắn ta đều nói lời vô ích sao!
“Ta sẽ không cho các ngươi thỏa hiệp với đám quái vật kia.”
Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả đứng lên xoay người rời đi, mà Bạch đế nhìn bóng dáng Diệp Hành, luôn cảm thấy có chuyện không tốt xảy ra.
Mà dự cảm của Bạch đế là hoàn toàn chính xác, vào lúc ban đêm, Diệp Hành trực tiếp hạ lệnh đem người trong thương đội, cùng những rương “Hàng hóa” kia giết chết, sau đó ném vào nơi chuyên môn để đốt đồ, một ngọn lửa thiêu hủy sạch sẽ.
Huyết trùng bám vào người với người, ký chủ chết, huyết trùng chết.
Đêm đó ngọn lửa cực kỳ xinh đẹp, thật giống như là từ địa ngục bay lên, thiêu đốt linh hồn mọi người.
Mạc Vân Quả đến ngày hôm sau mới tỉnh lại, vừa tỉnh tới nàng liền cảm giác được tứ chi vô lực, vô cùng khó chịu.
Diệp Hành nhìn thấy Mạc Vân Quả tỉnh, vui sướng hài lòng cùng nàng nói chuyện, nhưng mà Mạc Vân Quả nhìn miệng lúc đóng lúc mở của Diệp Hành, lại phát hiện mình không nghe được giọng nói của hắn.
Mạc Vân Quả vươn tay, chạm vào miệng Diệp Hành.
Diệp Hành sửng sốt, không biết tiểu Quả Quả nhà mình bị làm sao?
Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy thân ảnh Diệp Hành trước mắt có chút hoảng hốt, nàng nghe không được giọng nói của hắn, cũng không cảm nhận được độ ấm.
Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh.
Diệp Hành nhìn ngất xỉu đi, trong lòng lộp bộp một tiếng, hắn lập tức bế Mạc Vân Quả lên, xông thẳng tới một hướng mà đi.
Mà lúc này phòng phát sóng trực tiếp, lập tức nổ tung chảo.
“Nắm thảo! Thế giới này sao lại thế này? Ta còn chưa kịp tiêu hóa chuyện huyết trùng ngày hôm qua, tiểu Quả Quả nhà ta vậy mà bị hôn mê!”
“Ma ma thế giới này thật nguy hiểm, ta phải về nhà hu hu hu......”
“Lầu trên cáu bẩn! Ngươi căn bản không hề ở thế giới đó được chưa!”
“( Mặt ngạo kiều) ╭(╯^╰)╮ không cần ngươi nhắc nhở ta!”
“Mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, ta phải từ từ tiêu hóa.”
“Các ngươi không biết, ngày hôm qua khi Diệp Hành cùng cái người Bạch đế kia nói chuyện, lúc đó ta cũng không dám nói chuyện.”
“Ta cũng vậy ta cũng vậy, cảm giác thật là khủng khiếp.”
“So với các ngươi sợ hãi, thật ra ta lại có chút tò mò cuối cùng thì huyết trùng trông như thế nào.”
“Không phải nói trùng sao? Hẳn là rất ghê tởm.”
“A a a! Hiện tại không phải nên quan tâm tình huống của tiểu Quả Quả nhà ta sao!”
“A a! Tình huống của tiểu Quả Quả nhà ta cuối cùng là thế nào a?!”
“Hy vọng không cần xảy ra chuyện mới......”
“Phi! Cái gì hy vọng, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện!”
Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả trực tiếp đá văng cửa phòng Bạch đế, sau đó giận dữ hét: “Ngươi người này! Ngươi đã làm gì tiểu Quả Quả nhà ta rồi!”
Bạch đế nhìn dáng vẻ Diệp Hành vội vã, ngồi ở chỗ kia, không nói gì.
Diệp Hành cười lạnh một tiếng nói với Bạch đế: “Bạch đế, ngươi muốn chết sao?”
“Nàng không giữ được.” Bạch đế lạnh nhạt vô tình nói.
“Đây không phải là chuyện ngươi cần quản!” Diệp Hành trừng mắt nhìn Bạch đế lạnh lẽo nói.
“Vậy chúng ta muốn thỏa hiệp với huyết trùng, chuyện này cũng không cần ngươi quản đi!” Bạch đế nhìn Diệp Hành chằm chằm, trong mắt một mảnh lạnh băng.
- ------