Edit: Linhlady
Diệp Hành cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi cho rằng ta thật sự muốn quản? A......”
“Một khi thỏa hiệp với đám huyết trùng kia, thế giới này xong rồi!” Diệp Hành một cái vỗ vào trên bàn, tức khắc cái bàn liền thành hai nửa.
Bạch đế cười lạnh nói: “Ngươi lo lắng nhiều rồi.”
Diệp Hành lại cười lạnh, “Ta xem các ngươi tự tin mù quáng rồi!”
Diệp Hành hít sâu một ngụm, nỗ lực áp chế tức giận của mình lại.
“Bạch đế, đưa cho ta giải dược!”
Bạch đế hừ lạnh một tiếng, nói thẳng nói: “Bảy ngày say không có giải dược.”
Diệp Hành vừa nghe thế nhưng lại là bảy ngày say, hốc mắt lập tức đỏ, là tức, cũng là đau lòng.
“Nàng còn nhỏ như vậy, ngươi như thế nào lại nhẫn tâm như vậy cho nàng dùng bảy ngày say!”
Bạch đế nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, nhưng hắn ta cũng biết, đây là phương pháp tốt nhất để nàng có thể nhẹ nhàng chết đi.
Bảy ngày say, say bảy ngày, quan trọng nhất chính là, huyết trùng ở đây bảy ngày cũng là say, cũng sẽ không cảm nhiễm bất cứ kẻ nào.
Bảy ngày say, ngày thứ nhất, mất đi cảm quan.
Mạc Vân Quả hốt hoảng mở to mắt, nàng nhìn Diệp Hành đang ôm mình hốc mắt đỏ lên, không rõ nguyên do.
“Diệp Hành......”
Mạc Vân Quả há miệng thở dốc kêu lên.
Diệp Hành nhẹ giọng “Ừm” một tiếng, biểu tình ôn nhu.
Bạch đế nhìn Diệp Hành ôn nhu, ánh mắt lóe lóe.
“Tiểu Quả Quả, ta sẽ không để ngươi rời đi.” Diệp Hành nói lời này, liền ôm Mạc Vân Quả rời đi, nhìn đều không có nhìn Bạch đế liếc mắt một cái.
Mạc Vân Quả có chút hoảng hốt, nàng không nghe thấy Diệp Hành nói cái gì, cũng không cảm giác được độ ấm trước kia của hắn.
Mạc Vân Quả nhớ tới phòng phát sóng trực tiếp, vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Uông một tiếng liền khóc! Tiểu Quả Quả ~”
“Tiểu Quả Quả, tâm ta rất thương ngươi a!”
“Tiểu Quả Quả, chúng ta phải kiên cường kiên cường!”
“Tiểu Quả Quả, ngươi hiện tại không nghe được Diệp Hành nói chuyện sao?”
“Ta đột nhiên cảm thấy thật chán ghét cái tên Bạch đế kia!”
“Mệt ta phía trước còn thích hắn như vậy! Nha đó là người xấu! Đại phôi đản!”
“Vẫn Diệp Hành nhà ta tốt nhất!”
“Tiểu Quả Quả, không cần lo lắng, tất cả đều sẽ không có việc gì, không có việc gì.”
“Đúng vậy, sẽ không có việc gì.”
Phòng phát sóng trực tiếp hiện lên một tảng lớn lời nói an ủi, Mạc Vân Quả vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nàng ôm chặt cổ Diệp Hành, không nói gì.
Diệp Hành nhìn phòng phát sóng trực tiếp, ánh mắt buồn bã, không nói gì.
Diệp Hành để cho Mạc Vân Quả ăn cái gì đó, sau đó Mạc Vân Quả lại hôn mê.
Một lần hôn mê, lại là cả ngày.
Bảy ngày say ngày thứ hai, mất đi cảm giác.
Ngày hôm sau, khi Mạc Vân Quả mở to mắt, đã là chính ngọ.
Diệp Hành bón đồ ăn cho nàng, sau đó mang nàng ra bên ngoài.
Đi trên đường nhỏ, trước kia thần kinh nàng vốn mẫn cảm, đột nhiên lại không cảm giác được gì.
Mạc Vân Quả không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết, tất cả thoạt nhìn đều không tốt lắm.
Diệp Hành mang theo Mạc Vân Quả đi dạo một hồi, Mạc Vân Quả lại hôn mê.
Diệp Hành nhìn khuôn mặt đã chìm vào hôn mê của Mạc Vân Quả, trên mặt là u sầu không xua đi được.
Hắn ôm Mạc Vân Quả, lại một lần đi tới phòng của Bạch đế.
“Bạch đế, thật sự không có bất kì biện pháp gì sao?”
So sánh với lúc trước hắn nổi giận đùng đùng cùng sắc bén, lúc này hắn, có vẻ hèn mọn cùng ăn nói khép nép.
Bạch đế cũng không nghĩ tới Diệp Hành có thể vì đứa bé kia làm tới mức này, hắn ta lắc đầu nói: “Bảy ngày say, không có bất kì biện pháp gì.”
Ánh mắt Diệp Hành ôn nhu nhìn Mạc Vân Quả đang hôn mê, nhàn nhạt nói: “Một khi đã như vậy, vậy ngươi đi tìm chết đi.”
- ------