Edit:Linhlady
“Không biết sao cảm thấy tiểu Quả Quả giống một đứa trẻ......”
“Không biết sao cảm thấy tiểu Quả Quả như quả cầu tuyết, lăn a lăn, lăn a lăn, cuối cùng lăn thành một quả cầu tuyết lớn!”
“Cho nên nói, rõ ràng cao hứng như vậy, trên mặt vẫn như cũ biểu cảm lạnh lẽo sao tiểu Quả Quả...... Phốc, không biết sao thấy tương phản manh a!”
“Ai nha nha ~ xem xong ta cũng muốn lăn vài vòng, nhưng mà thân mình quá lớn, giường quá nhỏ, hu hu hu...... Lăn một cái đã lăn xuống đất, tức giận a!”
“Ta nhớ rõ lầu trên là cự long đi? Phốc...... Ngươi vẫn nên đừng lăn, một lăn đất rung núi chuyển.”
“Không cần kỳ thị cự long nhất tộc chúng ta ta cùng ngươi nói chuyện, lấy bàn tay nhỏ của ta đám ngực ngươi nha ~”
“Ngượng ngùng, ta là con rết tinh, không có ngực.”
“╭(╯^╰)╮ hừ! Con rết tinh là người xấu!”
Đề tài của phòng phát sóng trực tiếp luôn luân chuyển không ngừng, đương nhiên chuyện này không có quan hệ với Mạc Vân Quả.
Chỉ thấy Mạc Vân Quả lăn lăn, cuối cùng cũng lăn được đến giữa giường.
Sau khi lăn đến giữa giường Mạc Vân Quả mới nhớ tới, hình như cô còn chưa rửa mặt.
Ừ...... Lại lăn một lần nữa đi.
Vì thế Mạc Vân Quả lại bắt đầu lăn lăn, mười phút sau, cuối cùng lăn đến mép giường.
Cô xỏ dép lê, vào phòng tắm, bắt đầu tẩy rửa, quá trình này cũng mất nửa giờ.
Trong đó thời gian di chuyển chiếm hơn phân nửa.
Sau khi thu thập xong, Mạc Vân Quả đi đến mép giường, lại bắt đầu lăn lăn......
Toàn bộ hành trình này đều được Kỷ Vô Ngu quan sát:...... Thân Thân thật đáng yêu! Thật muốn bên cạnh cùng lăn với Thân Thân!
Kỷ Vô Ngu ôm gối đầu, lăn một vòng, (ノ`Д)ノ không có Thân Thân cùng nhau lăn, chơi không vui!
Khi Mạc Vân Quả lại một lần lăn đến giữa giường, cô đã thấy rất mệt rồi.
Không bao lâu đã ngủ sau, mà lúc này thời gian cũng không còn sớm.
Phòng phát sóng trực tiếp đóng cửa, tất cả mọi người cũng chìm vào giấc ngủ.
Kỷ Vô Ngu nhìn phòng phát sóng trực tiếp đóng cửa, khẽ cười một tiếng, nói: “Thân Thân, ngủ ngon.”
Nói xong câu đó, Kỷ Vô Ngu liền nhắm hai mắt lại, tựa hồ cũng ngủ.
Ban đêm thành thị bắt đầu trở nên an tĩnh, chỉ có những nơi không thấy ánh mắt trời mới bắt đầu trở nên nhộn nhịp.
Bạch tiểu hoa nhìn trên đài nhảy múa thoát y nữ nhân, trong mắt xẹt qua một tia hoảng sợ.
Một bên Thẩm Nhất Luân chỉ vào cô gái kia nói: “Nhìn thấy không? Đây là chuyện mà cô sắp phải làm đấy.”
Bạch Tiểu Hoa kịch liệt lắc đầu, cô ta không cần! Cô ta kiên quyết không cần! Cô ta thuần khiết như vậy, sao có thể đem thân mình lộ cho người khác xem!
Thân thể của cô ta chỉ có thể để cho chồng cô ta thấy! Chỉ có thể cho Kỷ ca ca xem!
Bạch Tiểu Hoa bắt lấy ống quần Thẩm Nhất Luân, đau khổ cầu xin hắn ta: “Không cần, cầu anh.”
Thẩm Nhất Luân cười nhạo một tiếng, một chân đá văng Bạch Tiểu Hoa ra.
Bạch Tiểu Hoa ăn đau, nơi bị đá trúng lập tức hồng lên, ở trên da thịt trắng tuyết lại tăng vài phần cảm giác nhu nhược.
Bạch Tiểu Hoa không nhịn được rơi nước mắt, mà nước mắt kia lập tức liền biến thành trân châu, nện trên mặt đất, phát ra thanh âm thanh thúy.
“Di?”
Thẩm Nhất Luân kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Hoa, nước mắt cô ta lại có thể biến thành trân châu, đúng là chuyện lạ mà.
Trong mắt Thẩm Nhất Luân xẹt qua một tia tinh quang, trong đầu hắn ta lại nghĩ ra một chủ ý hay ho rồi.
“Cô không cần đi múa thoát y.”
Khóe miệng Thẩm Nhất Luân treo nụ cười ác ma.
Trong mắt Bạch Tiểu Hoa phát ra một tia kinh hỉ, cô ta biết, không có người nào có thể xuống tay với cô ta!
“Cảm ơn anh......”
Bạch Tiểu Hoa lau lau nước mắt nói.
Thẩm Nhất Luân khẽ cười một tiếng nói: “Cảm ơn cái gì? Tôi lại không nói sẽ bỏ qua cho cô nha......”
- ------