Edit:Linhlady
Mạc Vân Quả nghe được lời này cũng là vẻ mặt mộng bức, Kỷ Vô Ngu khi dễ cô lúc nào? làm sao cô lại không biết.
Mạc Vũ nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, lại nhìn thoáng qua Kỷ Vô Ngu, thấy biểu tình của hai người này thật vi diệu.
Trái tim Mạc Vũ run rẩy, chẳng lẽ mình đã đoán sai?
Sự thật chứng minh, mỗi người não bổ đều có bệnh......
Kỷ Vô Ngu đại khái cũng đoán được cái gì, tùy ý cùng Mạc Vũ giải thích vài câu, sau đó kéo tay Mạc Vân Quar rời đi.
Chờ Mạc Vũ phục hồi tinh thần lại, chỉ nhìn thấy đại sảnh trống rỗng, giờ khắc này, anh cảm thấy toàn thế giới đối với mình có ác ý.
Kỷ Vô Ngu nhìn sắc mặt của Mạc Vân Quả vẫn lạnh lẽo hư cũ, ôm cô vào ngực.
“Thân Thân, có cái gì không vui sao?” Kỷ Vô Ngu có thể dễ dàng nhìn thấu qua vẻ ngoài lạnh nhạt kia của cô là vẻ mê mang, hắn sủng cô, cũng đủ hiểu biết cô.
Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “Không phải không vui, chỉ là có chỗ không hiểu.”
“Ừ? Không hiểu cái gì?” Kỷ Vô Ngu tò mò hỏi.
“Người đàn ông đêm qua......” Mạc Vân Quả nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mới tiếp tục nói, “Rất giống quản gia.”
Kỷ Vô Ngu nghe được lời này, chỉ là nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Hắn buông Mạc Vân Quả ra, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, sau đó tự mình ngồi xuống trước.
Kỷ Vô Ngu mang Mạc Vân Quả tới biển, biển ban đêm có chút lạnh, bờ cát cũng không ấm áp bao nhiêu.
Mạc Vân Quả ngoan ngoãn ngồi xuống, còn chưa ngồi ổn, đã bị Kỷ Vô Ngu ôm vào trong lòng ngực.
Kỷ Vô Ngu ôm ấp rất ấm áp, hoàn toàn xua tan lạnh lẽo ở biển.
“Thân Thân, em rất muốn hoàn thành nhiệm vụ sao?” Kỷ Vô Ngu nhìn phương xa đã mặt trời đã lặn tự lâu chỉ còn khoảng không tối tăm.
Mạc Vân Quả tự nhiên gật đầu nói: “Đúng vậy.” Lý do cô tới thế giới này chính là như vậy.
Kỷ Vô Ngu giống như đoán được câu trả lời của Mạc Vân Quả, hắn khẽ cười một tiếng, tiếp tục hỏi: “Nếu, giữa anh và nhiệm vụ em chọn cái nào?”
“Nhiệm vụ.” Mạc Vân Quả thằng thắn trả lời.
Kỷ Vô Ngu cười to một tiếng, lúc này mới cúi đầu nhìn Mạc Vân Quả, hắn dùng ngón tay nhẹ đẩy đẩy trán Mạc Vân Quả một chút nói: “Em cái đồ không có lương tâm.”
Mạc Vân Quả xoa xoa cái trán, ngẩng đầu nhìn Kỷ Vô Ngu.
Mà Kỷ Vô Ngu cũng cúi đầu nhìn Mạc Vân Quả, trong mắt tràn đầy sủng nịch cùng thâm tình, con ngươi lấp lánh như sao trời kia, chỉ bao dung một người là Mạc Vân Quả.
“Ai nha nha nha! Hôn hôn! Mau hôn!”
“Nắm thảo! Phát triển này 6666666 a!Nam chủ nhà ta quả nhiên uy vũ khí phách!”
“Oa! Tiểu Quả Quả quả nhiên uy vũ khí phách!Thế mà đoạt được nam chủ của nữ chủ tới tay!”
“Hôn! Mau hôn a! Thuận tiện nói một câu, hệ thống ngươi không cần mosaic!”
“Đúng vậy đúng vậy! Nếu hệ thống mosaic! Ta tuyệt đối muốn khiếu nại!”
“(*@ο@*) oa ~thật chờ mong!”
“Vậy là nụ hôn đầu tiên của tiểu Quả Quả nhà ta sắp phải dâng ra đi, tâm đau thật......”
“Đau lòng thêm một......”
“Hu hu hu...... Nụ hôn đầu của tiểu Quả Quả nụ hôn đầu tiên nhà ta cư nhiên không phải cho ta, bảo bảo không vui, bảo bảo có cảm xúc nhỏ!”
“Lầu trên ngươi tỉnh lại đi! Còn bảo bảo đâu! Ta thấy ngươi làm bà ngoại cũng được rồi!”
“Lầu trên ngươi đừng chạy! Chúng ta tới đánh một trận! Nãi nãi! Không đánh ngươi ta liền gọi là bàn ngoại không phải bảo bảo!”
“...... Logic của lầu trên, ta cho ngươi 100 điểm! Không sợ ngươi kiêu ngạo!”
“Không cần oai, nhanh nhanh xem diễn! Đây đúng là vở kịch lớn của năm!”
“Hôn hôn hôn! Mau hôn a! Ta đã khống chế không được Hồng Hoang chi lực trong cơ thể rồi!”
- ------