Edit: Linhlady
- -------------------------????
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua phòng phát sóng trực tiếp không hề khen cô thông minh, lập tức không thèm nhìn.
Cô vui vẻ đi tắm, chui vào ổ chăn, vui vẻ ngủ.
Ngày hôm sau, Mạc Vân Quả bị một tiếng tiếng thét chói tai đánh thức.
Mạc Vân Quả lập tức xoay người xông ra ngoài, ngay cả giày cũng không mang.
Trong phòng khách, Michelin mở to hai mắt nhìn không thể tin tưởng nhìn Y Tường Vi, tiếng hét chói tai kia chính là từ trong miệng hắn vọng lại.
“Cô…… Cô…… Cô……” Michelin nửa ngày đều không có nói ra một câu hoàn chỉnh.
Y Tường Vi cười khổ một tiếng, quay đầu liền thấy Mạc Vân Quả chỉ mặc áo ngủ đứng đó.
Ánh mặt trời ban mai trút xuống phòng khách, cô mặc một chiếc áo ngủ vô cùng đơn giản, tóc tai có chút hỗn độn có một loại mỹ cảm không nói thành lời, da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài, rõ ràng là khuôn mặt vô cả, nhưng vẫn như cũ tuyệt mỹ như vậy……
Ánh mắt Y Tường Vi lóe lóe, dấu đi ánh mắt mất mát.
Michelin phục hồi tinh thần lại, quay đầu liền thấy được Mạc Vân Quả, trong lúc nhất thời hắn ta cũng sửng sốt.
Bất kể xem bao nhiêu lần, nghệ sĩ nhà hắn ta vẫn như cũ đẹp như vậy.
Mạc Vân Quả:……
“Ai nha ta cô nãi nãi, sao cô lại đi chân không a!” Michelin hô to một tiếng, bước nhanh đi đến bên cạnh Mạc Vân Quả, đẩy cô đi vào phòng ngủ.
Bị đẩy mạnh vào phòng ngủ Mạc Vân Quả dưới ánh mắt của Michelin lải rất nhanh vệ sinh cá nhân, sau đó Michelin thức thời đi ra ngoài.
Rốt cuộc Mạc Vân Quả muốn thay quần áo a!
Michelin vừa đi ra liền thấy được Y Tường Vi bưng trứng chiên, hắn ta hừ lạnh một tiếng, trợn trắng mắt.
Y Tường Vi cũng biết Michelin cũng không muốn thấy mình, hắn ta là một người đại diện yêu cái đẹp.
Y Tường Vi sờ sờ mặt mình, cái gì cũng không nói.
Đương Mạc Vân Quả mặc tốt quần áo đi ra đã nghe Michelin bốn phía tán dương.
Mạc Vân Quả:……
“Bữa sáng.” Y Tường Vi đúng lúc lên tiếng đánh gãy Michelin tán dương.
Nhưng mà còn không chờ Mạc Vân Quả nói chuyện, Michelin liền hừ lạnh một tiếng, ghét bỏ nói: “Ai muốn ăn bữa sáng của cô ta? Đi! Tôi mang cô đi ăn ngon!”
Y Tường Vi nghe được lời này, chỉ hơi hơi nắm chặt nắm tay, cái gì cũng không nói.
Mạc Vân Quả không để ý Michelin, đi đến bàn ăn, cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
Michelin khoa trương hô to một tiếng, bất đắc dĩ Mạc Vân Quả ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn ta.
Mạc Vân Quả ăn một miếng đầu tiên sau đó cảm thấy để Y Tường Vi ở lại là quyết định quá chính xác!
Ăn thật ngon! ( ̄▽ ̄)/
Thấy Mạc Vân Quả ăn ngon, Michelin đều không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng.
Hắn ta nhìn thoáng qua Y Tường Vi, cảm thấy có chút ngượng ngùng, hắn ta hừ lạnh một tiếng, biểu lộ tồn tại của mình.
Y Tường Vi nhìn thoáng qua Michelin, ánh mắt chợt lóe, không biết nghĩ tới cái gì, cô ấy nói: “Nếu không chê nói, anh có thể nếm thử.”
Michelin lập tức liền cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị ăn, sau đó hắn ta đột nhiên ý thức được cái gì, ho nhẹ một tiếng nói: “Tôi xem mặt mũi nghệ sĩ nhà ta mới ăn đồ cô làm! Bằng không…… Hừ hừ.”
Y Tường Vi nhìn Michelin như vậy, không biết sao, lại cảm thấy có chút đáng yêu, ừ…… Cô ấy không biết, có cái từ gọi là “Ngạo kiều”.
Cio ấy gật đầu xem như phụ họa Michelin.
Michelin lúc này mới gắp một cái trứng chiên cắn một ngụm, ăn ngon! o(; >△<)o
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Michelin, không hiểu, ăn thì ăn đi nói nhiều như vậy làm gì.
Im lặng ăn bữa sáng không phải tốt sao~(* ̄︶ ̄)
- ------