Edit: Linhlady
- -----------------------????
Trước đây Bạc Diệc Nhiên làm đồ ăn, ngoài trừ hương vị khó ăn ra, thì xét từ màu sắc, vẻ bề ngoài đều rất hoàn hảo, không có gì để chê, có thể nói sánh ngang với đẳng cấp thế giới.
Cũng không biết Bạc Diệc Nhiên làm cách nào, lại có thể tạo ra đồ ăn có khả năng tương phản cao như vậy.
Mạc Vân Quả nhìn đồ ăn trước mắt, đủ mọi màu sắc, hoàn toàn nhìn không ra nguyên liệu tạo ra nó là cái gì.
Mạc Vân Quả cầm lấy đũa, ngón tay hơi hơi run rẩy, chỉ cần tưởng tượng đến cái loại hương vị khó ăn kia, cô liền không khống chế được mình.
Lúc này nhóm giám cũng đã thử xong các món ăn của thí sinh, tất cả đồng loạt nhìn về phía Mạc Vân Quả.
Có thể ăn đồ đại thần làm, người này ruốc cuộc là ai đây?
Mọi người âm thầm hỏi trong lòng, lại không có người nào cho họ câu trả lời.
Mạc Vân Quả hạ quyết tâm gắp một miếng nhỏ, chậm rãi cho vào miệng.
Ở trong quá trình này, Bạc Diệc Nhiên vẫn luôn nhìn cô, cặp mắt đen láy kia giống như loé lên tia sáng.
Đồ ăn vào miệng Mạc Vân Quả, một loại vị tất thúi trộn lẫn với máu tươi, còn có một hương vị nói không nên lời bùng nổ trong khoang miệng cô, khiến cô trở tay không kịp.
Những đồ ăn đó nhanh chóng tuột xuống yết hầu của cô, cùng lúc đó, một loại cảm giác quỷ dị từ sâu trong nội tam cô xuất hiện, nhanh chóng lan tràn tới tứ chi.
Ngón tay Mạc Vân Quả không chịu khống chế run rẩy nhất nhỏ, cô nửa híp mắt nhìn Bạc Diệc Nhiên, loại cảm giác này…… Thật hạnh phúc!
Rõ ràng là đồ ăn khó ăn như vậy, nhưng cô lại cảm giác vô cùng hạnh phúc, giống như cô vốn nên cảm thấy như vậy.
Ánh mắt Mạc Vân Quả dừng lại trên mấy chữ to phía sau Bạc Diệc Nhiên —— độ hạnh phúc.
Mạc Vân Quả:……
Bạc Diệc Nhiên là một thiên tài, có thể đem đồ ăn làm thành hương vị khó ăn như vậy nhưng lại vẫn khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, hắn là người đầu tiên, mà mấu chót đó là, Mạc Vân Quả căn bản là không biết mình hạnh phúc vì lý do gì……
Quần chúng trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy trạng thái này của Mạc Vân Quả, thật giống như người hút thuốc phiện, có vài thứ có thể kih thích thần kinh, mang đến khoái cảm ngắn ngủi, sau đó sẽ chậm rãi thành nghiện, bọ họ sôi nổi quan tâm, Mạc Vân Quả lại không có tâm tư gì trả lời bọn họ.
Bởi vì cô phát hiện, cái loại cảm xúc hạnh phúc quỷ dị này cũng không có theo thời gian kéo dài mà biến mất, mà lan tràn khắp người cô, khiến cô không nhịn được mà rùng mình một cái.
Tuy rằng ở trong mắt Mạc Vân Quả, thời gian giống như trôi qua thật lâu, trên thực tế chỉ là một phút mà thôi.
Bạc Diệc Nhiên vừa thấy trạng thái của Mạc Vân Quả, liền biết hắn thành công, có thể làm Mạc Vân Quả hạnh phúc đến run rẩy gì đó, đúng là điều hắn muốn a ~
Bạc Diệc Nhiên chưa từng hoài nghi thực lực của mình, nhưng đối mặt với biến số mang tên Mạc Vân Quả này, hắn lại có chút lo lắng lên, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ hắn lo lắng là dư thừa?
Mặc kệ Bạc Diệc Nhiên nghĩ như thế nào, Mạc Vân Quả thừa nhận cảm giác hạnh phúc quỷ dị kia, đồng thời không quên nhiệm vụ vủa mình.
Hai tay Mạc Vân Quả chống lên bàn, ngồi thẳng người, bình tĩnh nhìn Bạc Diệc Nhiên gần ngay trước mắt, há mồm nói: “Ăn ngon.”
Bạc Diệc Nhiên ngẩn ra, giống như không nghĩ tới với loại hương vị này Mạc Vân Quả còn có thể nói ra hai chữ “Ăn ngon”, hắn nhìn Mạc Vân Quả ánh mắt càng thêm thâm trầm, sâu thẳm, sâu trong đôi mắt kia là ảnh ngược là gương mặt lạnh lẽo của Mạc Vân Quả……