Edit: Linhlady
- ----------------------????
Mọi người thấy như vậy, tâm hồn bát quái hừng hực thiêu đốt, nhưng mà bọn họ lại không dám tiến lên hỏi Bạc Diệc Nhiên.
Chỉ có thể là hoặc ngồi hoặc đứng ở nơi đó, đôi mắt không chớp mắt nhìn Mạc Vân Quả bên này, e sợ một cái chớp mắt mà bỏ lỡ cái gì đó.
Mạc Vân Quả cùng Bạc Diệc Nhiên dán rất gần, từ xa nhìn lại, thật giống như hai người đang hôn môi.
“Đinh! Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ là 15%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.”
Thanh âm nhắc nhở của Đoàn Tử đánh gãy suy nghĩ của Mạc Vân Quả, cô dựa là ghế, không nhìn Bạc Diệc Nhiên.
Chỉ cần tưởng tượng đến mình còn phải ăn mấy món khó nuốt kia đến 90 lần, còn phải nói “Ăn ngon”, Mạc Vân Quả liền cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc……
Bạc Diệc Nhiên nhìn thân thể Mạc Vân Quả ngay lập tức thả lỏng, đem mâm hướng bên cạnh nói: “Thưởng cho các ngươi.”
Những giám khảo đó thụ sủng nhược kinh, sôi nổi cướp đoạt.
Chit cần một miếng nhỏ thôi bọn họ đã cảm nhận được hạnh phúc trước nay chưa từng có, ngược lại hoàn toàn với đồ ăn củ các thí sinh kia, đồ ăn của Bạc Diệc Nhiên giống như có tác dụng thần kì.
Bọn họ giống như không cảm nhận được hương vị khó ăn kia, tranh nhau cướp đoạt, trầm mê.
Bạc Diệc Nhiên cũng mặc kệ những người đó nghĩ như thế nào, nhanh tay kéo Mạc Vân Quả đi khỏi nơi này.
Còn chuyện ai là quán quân gì đó, đau có liên quan gì đến hắn?
Mạc Vân Quả quay đầu lại nhìn thoáng nhóm giám khảo còn chìm đắm trong các món ăn Bạc Diệc Nhiên làm, đối với độ kì ba của thế giới này lại hiểu thêm một phần.
Bạc Diệc Nhiên lập tức mang theo Mạc Vân Quả về nhà, sau đó lại nấu cho cô một bàn đồ ăn, Mạc Vân Quả ăn một lát, cứ theo lẽ thường khen ăn ngon.
Lúc này, tiến độ nhiệm vụ của Mạc Vân Quả tăng tới 20%.
Hai mưới mấy ngày tiếp theo, Bạc Diệc Nhiên một ngày ba bữa đều nấu cho Mạc Vân Quả ăn, mỗi khi đều đó đề có thể nghe Mạc Vân Quả đánh giá “Ăn ngon”.
Hơn phân nửa tháng sau, tiến độ nhiệm vụ của Mạc Vân Quả đã tăng tới 90%, chỉ thiếu 10% nữa thôi, nhiệm vụ của cô liền hoàn thành.
Mạc Vân Quả nghĩ, y theo tiến độ hiện tại, ít thì ba ngày nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành.
Nhưng ngày hôm nay, Bạc Diệc Nhiên nhận được một phong thư khiêu chiến, là đến từ đầu bếp làm món ăn trái ngược hoàn toàn với nguyên tắc hắc ám liệu lý của thế giới này, đồng thời cũng là đối thủ một mất một còn của Bạc Diệc Nhiên.
Trong bức thư khiêu chiến kia, Tu Khúc biểu đạt muốn cùng hắn thi đấu trù nghệ, mà thời gian là ba ngày sau, đồng thời trọng tài cũng mời nhóm đại sư quyền uy nhất.
Bạc Diệc Nhiên nhận được thư khiêu chiến thời điểm, Mạc Vân Quả vừa vặn khen “Ăn ngon” xong, thư khiêu chiến cung kính đưa tới cửa, Bạc Diệc Nhiên bình thản tiếp nhận.
Bạc Diệc Nhiên cười đem thư khiêu chiến đặt ở trên bàn, nhìn người mang thư đến, cậu ta phải chờ Bạc Diệc Nhiên trả lời mới có thể rời đi.
“Thư khiêu chiến này tôi là đồng ý tiếp nhận, chỉ là có một cái yêu cầu.” Bạc Diệc Nhiên nhẹ gõ lên bàn nói, “Không cần mời nhóm đại sư quyền uy kia, lần này giám khảo chỉ có một người, đó chính là……”
Bạc Diệc Nhiên cố ý tạm dừng một chút, mới chậm rãi nói: “Cô ấy.”
Bạc Diệc Nhiên chỉ chỉ Mạc Vân Quả nói, người tới sửng sốt một chút, có chút khó xử nói: “Này……”
Bạc Diệc Nhiên vẫy vẫy tay nói: “Ngươi chỉ cần nói cho Tu Khúc bốn chữ thì tốt rồi.”
Người tới cung kính cong eo, chờ đợi Bạc Diệc Nhiên nói.
Bạc Diệc Nhiên nhìn Mạc Vân Quả khẽ cười một tiếng, con ngươi phản ảnh ngược là bóng dáng của Mạc Vân Quả, hắn gằn từng chữ một nói: “Tuyệt! Đối! Vị! Giác!”