Editor: @Lão Bà
Beta: @Aki Re
Thẩm Nam Tiên kêu: “Tiểu công tử.”
“Dạ, Thiếu trang chủ!” Tô Mộc trả lời rất nhanh, ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy hắn đưa tay tới trước mặt cô, trên tay còn cầm một cây trâm, hình thức bên ngoài có chút đơn giản, nhưng thực chất lại là một cây trâm ngọc thượng phẩm.
Thẩm Nam Tiên làm vẻ mặt lương thiện, vô hại híp mắt cười: “Đây là đêm qua ta đi dạo bên bờ hồ vô tình nhặt được, thoạt nhìn rất giống đồ vật của công tử nên ta liền mang về đây. Tiểu công tử ngươi xem, cây trâm này có phải là của ngươi không?”
“Không phải!” Cô lui về phía sau một bước, cả người đều đổ mồ hôi.
Thẩm Nam Tiên thấy cô lùi lại, liền tiến lên một bước: “Tiểu công tử hình như rất nóng, có cần ta giúp ngươi... hạ hỏa không?” Ba chữ cuối cùng, Thẩm Nam Tiên cố ý nhấn mạnh, giống như là có ý tứ khác.
Tô Mộc Tâm lý thừa nhận, năng lực đối mặt với Thẩm Nam Tiên của cô hiện tại, có thể nói là bằng không, cô liên tiếp lui về phía sau vài bước, có chút hoảng loạn nói: “Ta bây giờ phải ra ngoài mua đồ ăn, thiếu trang chủ gặp lại sau!”
Nói xong, Tô Mộc liền xoay người bỏ chạy.
Thẩm Nam Tiên vui vẻ ở đằng sau khẽ cười một tiếng.
Nói là đi mua đồ ăn, kì thật cũng chỉ là một cái cớ. Tô Mộc thực chất là muốn chạy chốn khỏi Thẩm Nam Tiên, ánh mắt của hắn khiến cô cảm thấy áp lực, thực giống như bị ngọn núi lớn đè ở dưới chân vậy. Cô đi trên đường, trong lòng vẫn còn lo sợ, bất an, liền bất ngờ đụng phải một ông lão.
“Đồ của ta!”
Lão nhân sợ hãi kêu lên một tiếng, cũng không rảnh xin lỗi Tô Mộc, liền ngồi xổm xuống nhặt đồ vật rơi trên mặt đất.
Tô Mộc hơi bị đẩy lùi ra sau một bước, những vẫn đứng vững, lại nhìn đến ông lão, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt, suy nghĩ một lát mới nhớ, thì ra người này chính là Chu lão đầu cô từng gặp qua ở trên phố, lão nhân có cháu gái bị mất tích. Tô Mộc lúc này cũng ngồi xổm xuống, cô trước giờ đối với lão nhân cùng tiểu hài tử đều có bao dung cùng nhẫn nại, liền nói: “Lão gia gia, để ta giúp ngươi nhặt.”
Chỉ là cô vừa mới vươn tay ra đã nhìn thấy từ trong bao giấy ở trên mặt đất, một đàn sâu lúc nhúc màu đen mũm mĩm bò ra tới. Tô Mộc kêu lên một tiếng, liền ngay lập tức lùi lại phía sau mấy bước, run rẩy, lắp bắp hỏi: “Chu, Chu gia gia... Ngươi... Ngươi bắt nhiều sâu như vậy để làm gì?”
Chu lão đầu một bên nhặt mấy con sâu đang bò ra ngoài, một bên điên điên khùng khùng nói: “Uyển Nhi nói thiếu trang chủ cho con bé một con chim bị thương, bảo là nó muốn ăn sâu... Lần trước ta đưa cho con bé một ít sâu chắc là đã hết rồi, ta lại đi bắt một ít đem qua cho con bé.”
Chu lão đầu cũng thật đáng thương, vậy mà lại quên Uyển Nhi đã mất tích nhiều ngày.
Tô Mộc trong lòng nảy sinh một chút thương hại, lại chú ý có điểm kì lạ, liền hỏi: “Ngươi nói... thiếu trang chủ cho Uyển Nhi một con chim bị thương?”
“Thiếu trang chủ đưa cho Uyển Nhi một con tước điểu bị thương... Kêu Uyển Nhi đưa nó cho đại tiểu thư, Uyển Nhi cũng thường lui tới thăm tước điểu... Sau đó, thì không thấy tăm hơi đâu nữa...” Chu lão đầu lẩm bẩm tự nói.
Tô Mộc lại hỏi: “Uyển Nhi trước kia cũng ở Thẩm gia trang sao?”
“Uyển Nhi bị ác bá khi dễ... Thiếu trang chủ cứu con bé, mang con bé về Thẩm gia trang làm thị nữ, Uyển Nhi lúc nào cũng đều vui vẻ, con bé nói nó rất nhanh có thể trở thành thiếu trang chủ phu nhân...” Chu lão đầu nói, giọng nghẹn ngào: “Nhưng mà Uyển Nhi bây giờ không thấy đâu nữa...”
Tô Mộc tiến lên một bước, còn muốn hỏi thêm, sau lưng lại truyền một đạo thanh âm dễ nghe: “Tiểu công tử.”
Cả người Tô Mộc giật thót một cái, chậm rãi xoay người, nhìn thấy người đến chính là Thẩm Nam Tiên ôn nhuận như ngọc, liền có chút chậm chạp hỏi: “Thiếu trang chủ... sao ngươi lại ở đây?”
“Tiểu công tử một mình ra ngoài làm ta có chút không yên tâm, cho nên liền ra ngoài tìm ngươi.” Hắn duỗi tay, gạt mấy lọn tóc bị gió thổi tán loạn trên trán cô, động tác lại vô cùng tự nhiên, cho nên liền không có vẻ gì là sai trái, hắn lại cười hỏi: “Rời xa hồi lâu như vậy, tiểu công tử ngươi có nhớ ta không?”
Rời xa hồi lâu...
Chân mày Tô Mộc khẽ giật giật: “Thiếu trang chủ, ta mới đi ra ngoài thời gian còn chưa tới một nén nhang.”
“Ngươi có biết, thời gian một nén nhang cũng đủ để ta gọi tên ngươi vài trăm lần?” (Re: Thính cực mạnh)
Tô Mộc ôm ngực, má ơi, tâm hồn thiếu nữ của cô muốn nhảy ra ngoài rồi!