Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 142: Chương 142: Người yêu ảo của tổng tài (11)




Editor: @Thụy Mặc

Beta: @Aki Re

Bên kia Quý Bắc Lưu đang suy tư tại sao sức chiến đấu của mình không bằng một NPC, bên này Tô Mộc còn đang tiếp tục thu thập “Ta yêu ngươi” của cô.

Nhưng trong lần thử nghiệm này chỉ có khoảng năm nghìn người chơi, mọi người làm xong nhiệm vụ tân thủ ở chỗ cô xong liền tới nơi khác để trải nghiệm, một khách quen cũng không có.

Cô ngồi trên tảng đá và tự hỏi khi nào trò chơi sẽ open beta* là cô có thể thu thập càng nhiều câu “Ta yêu ngươi“.

* Open beta: là giai đoạn thử nghiệm lớn hơn, quy mô hơn. Ví dụ như tất cả các người chơi đều được tải về đề chơi và trải nghiệm không hạn chế.

“Không biết nhiệm vụ ngẫu nhiên sẽ khen thưởng cho ta cái gì...” Tô Mộc vô cùng buồn chán đá mấy viên sỏi trước chân, bởi vì cô là NPC nên phạm vi hoạt động của cô bị hạn chế, không thể đi ra xa cây sơn trà này trong bán kính 5 m, nếu không thì cô sẽ đâm vào bức tường không khí.

Bởi vì những người tham gia trò chơi đã hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, họ có thể đi đến một số bản đồ khác để làm nhiệm vụ nên thôn tân thủ rất nhanh trở nên vắng vẻ.

Tô Mộc nhìn các NPC xung quanh cũng bị hạn chế phạm vi hoạt động, cô lại nâng tay chống cằm, nhàm chán chớp chớp mắt.

Thời gian trong trò chơi giống thời gian thực, nói cách khác trong thế giới hiện thực là buổi tối, vậy thì trong trò chơi cũng là buổi tối.

NPC được thiết lập không cần ngủ, chỉ là về mặt tâm lý Tô Mộc vẫn là một người bình thường, cho nên dù cơ thể của cô không cần nghỉ ngơi, cô cũng sẽ dựa vào thân cây, nhắm mắt lại coi như là đi ngủ.

Cô đang mong đợi, chẳng bao lâu nữa trò chơi sẽ open beta, chờ tới ngày open beta chắc chắn sẽ có một lượng lớn người chơi tràn vào, vậy nhiệm vụ thu thập một triệu câu nói “Ta yêu ngươi” sẽ nằm trong tầm tay mà thôi.

Cũng không biết qua bao lâu, gần đó bỗng vang lên một giọng nói của một người đàn ông.

“Tô cô nương.”

Tô Mộc mở mắt ra và thấy một người chơi nam mang trang bị khá tốt, cô lại chớp mắt, ngồi dậy khỏi mặt đất: “Ngươi có việc gì sao?”

Nếu như không phải là nhiệm vụ hằng ngày, vậy bình thường một nhiệm vụ chỉ có thể hoàn thành một lần duy nhất, cũng có nghĩa là người chơi cấp ba mươi lăm này không cần phải trở về tìm cô.

Chỉ thấy người chơi nam xấu hổ mỉm cười, hắn vươn tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc ví màu hồng: “Ta thấy cái này ở chợ, nó thật đẹp và khiến ta không thể không nghĩ tới nàng, vì vậy... Ta muốn tặng nó cho nàng.”

Vừa nói xong, hắn liền lộ ra vẻ mặt ngại ngùng.

Tô Mộc ngây người, không hiểu nổi tình huống hiện tại là gì.

Đứa trẻ mà ta bỏ trong tủ lạnh: [Ái chà, có vẻ như có người chơi thích Tiểu hung nên cố ý tới đây để kiếm điểm thiện cảm của Tiểu Hung đây này ( ̄ω ̄ヘ)]

Quả thực là trò chơi này có một thiết lập táo bạo, đó là người chơi có thể kiếm độ thiện cảm của NPC mà mình thích, nếu đạt tới giá trị nào đó thì cũng có thể kết hôn với NPC.

Tâm trạng của Tô Mộc rất vi diệu, nói đúng ra là cô xuyên tới thế giới này, đoạt lấy kịch bản của nữ chính, nên là cô đi công lược soái ca mới đúng chứ!

Nhưng... Từ một góc nhìn khác thì cũng là người khác thấy cô xinh đẹp nên mới muốn chạy tới công lược cô!

Cơn rầu rĩ nho nhỏ trong lòng Tô Mộc rất nhanh biến mất, bởi vì cái tên trông giống như có chứng dễ nổi điên kia không chịu nói bất cứ một câu “Ta yêu ngươi” nào với cô, thái độ mỗi lần gặp cô cũng không tốt, cô sắp phải nghĩ rằng bản thân mình không có chút sức hấp dẫn rồi đó.

“Cảm ơn.” Tô Mộc mỉm cười ngọt ngào, đang định vươn tay nhận lấy thì bên cạnh chợt có một người lao ra.

Tương tự, đây cũng là một người chơi nam, trong tay hắn có một đóa hoa đỏ tươi: “Tô cô nương, ví tiền có gì tốt? Hãy nhìn đóa hoa mà ta vì nàng mà bước vào tuyệt cảnh để hái xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.