Editor: @Thụy Mặc
Beta: @Aki Re
“Hoa có gì đẹp? Thô bỉ!” Đây là người thứ hai lao tới, hắn lấn người chơi nam cầm hoa ra sau, mỉm cười lấy ra một túi bánh ngọt: “Con gái mà, đều thích ăn đồ ngọt, Tô cô nương, đây là bánh hoa mai ta phải xếp hàng thật lâu mới mua được, nàng thử xem có ngon không?”
“Ăn đồ ngọt dễ béo phì! Hồ lô ngâm đường của ta vẫn tốt hơn!”
“Không phải hồ lô ngâm đường của ngươi cũng ngọt sao? Muốn tặng quà cho con gái, tất nhiên là ngọc trâm của ta thích hợp nhất!”
“Ngọc trâm sao bằng kim trâm lộng lẫy! Tô cô nương, nàng nhìn ta...”
“Tô cô nương, nàng nhìn ta này!”
Chẳng biết từ lúc nào đột nhiên nhào tới một đám người, trong tay ai cũng cầm một món quà, không ai nhường ai, tất cả đều chen lấn muốn thứ trên tay mình có thể chiếm được niềm vui của Tô Mộc, từ đó được cô coi trọng.
Tô Mộc nhìn những người này, không thể không lùi lại mấy bước, cô lúng túng thu tay về, không dám nhận quà của ai cả, bởi vì nhận của ai... Có vẻ như đều không đúng.
Tuy nhiên bảy hoặc tám ngươi đến đây chỉ là khởi đầu, như thể đã ấn mở công tắc nào đó, chẳng mấy chốc lại có mấy nhóm người tới, không chỉ có nam mà còn có nữ, số người dần tăng lên, không lâu sau, nói chung là không biết ai ra tay trước, đám người này đã bắt đầu đánh nhau.
Tô Mộc trốn sau gốc cây nhìn các đại hiệp ném những kỹ năng đầy màu sắc cách đó không xa, còn phá nát những thứ xung quanh, cô cắn ngón tay, cảm thán một tiếng: “Chưa bao giờ nghĩ rằng... Tô Mộc ta lại có bản lĩnh hại nước hại dân...”
Không biết bọn họ tiếp tục đánh nhau như vậy có tốt không...
Đương nhiên là không tốt!
Trong văn phòng tổng giám đốc, Lương Lương đang bị phạt ngồi xổm ở góc tường thì nhận được cuộc gọi từ cấp dưới, vừa nghe được trong điện thoại nói gì, hắn lập tức kích động: “Ngươi nói cái gì? Mới ngày đầu tiên mở server (máy chủ) mà đã xảy ra loạn đấu toàn server! Chà, đây là chuyện tốt đó! Đây là để chứng minh rằng trò chơi này của chúng ta rất có tâm huyết giang hồ, để phóng viên sửa chữa một chút, chắc chắn có thể tăng doanh thu!”
Lương Lương ngồi chồm hổm trên mặt đất quay đầu lại, hưng phấn nhìn về phía người đàn ông ngồi cách đó không xa: “Cậu! Người có nghe thấy không! Loạn đấu toàn server đó! Điều đó chứng tỏ trò chơi của chúng ta rất dễ khơi dậy lòng yêu thích của người chơi!”
“Ừ.” Quý Bắc Lưu không ngẩng đầu lên, thản nhiên lên tiếng và lật một trang sách trước mặt.
Cũng chỉ là người chơi đánh nhau trong game mà thôi, có gì đáng kích động? Hắn là ai? Đường đường là đại tổng giám đốc của Đỉnh Thế đấy, có chuyện lớn nào mà chưa từng thấy qua? Nếu động một tí là hét to hét nhỏ giống như thằng nhóc Lương Lương chưa vắt mũi sạch này thì cũng quá hạ thấp phong độ của hắn.
Có thể mặt không biến sắc dù gặp bất cứ chuyện gì mới là phong cách của đại BOSS.
Không bao lâu sau, Lương Lương ngồi xổm trong hốc bất ngờ la lên: “Cái gì? Ngươi nói đám người kia đánh nhau là vì kiếm điểm thiện cảm của Thôn Hoa sao?”
Quý Bắc Lưu ngừng đọc sách lại.
“Cái gì?” Lương Lương tiếp tục la lên: “Ngươi nói đám người chơi đó đánh nhau tới mức quên trời quên đất, hôm nay không quyết định ra người được kết hôn với Thôn Hoa thì sẽ không offline?!”
Đột nhiên phía sau lưng Lương Lương vang lên một tiếng đạp bàn.
“Cô Thôn Hoa kia...” Quý Bắc Lưu nghiến răng, khuôn mặt lạnh như băng: “Cô ta dám câu ba đáp bốn*!”
* Ý nói là một lần dây dưa với ba hoặc bốn người đàn ông.
Lương Lương xoay đầu lại, thấy Quý Bắc Lưu nổi giận đùng đùng, hắn run lên: “Cậu... Sao người lại tức giận như vậy?”
“Ta không có tức giận!” Quý Bắc Lưu ném quyển sách về phía Lương Lương, không kiềm chế được cơn giận mà nói: “Nhưng mà ai biết được cô ta sẽ đột nhiên hôn người đàn ông nào đây?”