Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 290: Chương 290: Trẫm và tướng quân cùng nhau cởi chiến bào (20)




Editor: @Nhật Nam (member mới)

Beta: @Aki Re

Người bán đấu giá gõ cây búa, hô: “Yên lặng.”

Các vị quan khách bên dưới lập tức im lặng.

Người bán đấu giá lại nói: “Như các vị chứng kiến, đây là một nữ nhân thuần chủng, tất cả mọi người đều biết, nữ nhân thuần chủng chính là một thương phẩm thập phần hiếm có, một khi bỏ qua thương phẩm này, sau đó nhất định không thể gặp lại, cho nên thương phẩm này có giá khởi điểm cao cũng là đương nhiên. Chúng ta đã thảo luận, quyết định lấy mười vạn tệ làm giá khởi điểm!”

Mọi người ồ lên.

Có vài người cả đời cũng chỉ kiếm được một ngàn vạn, đừng nói là mười vạn tệ. Giá như vậy thực sự là làm đại bộ phận quan khách hôm nay chỉ đến xem náo nhiệt.

Nhưng, kẻ có tiền không phải không có, huống chi còn có một nhóm người nghe thấy hắc ám tinh cầu có nữ nhân thuần chủng được bán đấu giá, đều không hẹn mà cùng cưỡi phi thuyền bay đến đây.

Lầu hai, một vị nam nhân trung niên ra giá, “Ta ra một ngàn vạn!”

Có hắn mở đầu, không khí náo nhiệt hẳn lên.

“Hai ngàn vạn!”

“Ba ngàn vạn!”

“Bốn ngàn vạn!”

......

Những người ra giá không còn nghi ngờ đều là đến từ chính lầu hai, có thể ngồi ở lầu hai, đều là thân phận không bình thường.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, “Một trăm triệu.”

Chỉ là con số nhưng khiến cho người nghe không khỏi ngẩn người, mọi người nhìn lại, người phát ra âm thanh đang ngồi ở một góc tối nơi ánh đèn chiếu không đến, không thấy rõ hắn là ai.

“Ta...... Ta ra một trăm triệu một ngàn vạn!” Lần này vẫn là nam nhân trung niên dẫn trước kia.

“Hai trăm triệu.”

Nam nhân trung niên cắn răng, “Hai trăm triệu...... Một ngàn vạn!”

“Ba trăm triệu.”

Lần này, nam nhân trung niên không phát ra âm thanh nào.

Người bán đấu giá phục hồi tinh thần, “Nếu không có người trả giá cao hơn, ta đây liền đếm ngược......”

Một thanh âm trong trẻo vang lên, “Từ từ!”

Ánh mắt mọi người đều tập trung ở lầu một, người đó ở trong đám người, mặc một thân áo choàng đen, mũ choàng còn che khuất mặt và người phía trên.

Tô Mộc ẩn danh ở trong tầm mắt ngàn vạn người nói, cảm nhận được một ánh mắt rất nặng hàn khí, cô đem mũ kéo xuống, nói: “Ta ra ba trăm triệu một ngàn vạn.”

Bán đấu giá sư nhìn về phía lầu hai.

“Bốn trăm triệu.”

“Bốn trăm triệu một ngàn.”

“Năm trăm triệu.”

“Năm trăm triệu một ngàn.”

Giọng nói của nam nhân càng lạnh hơn, “Sáu trăm triệu.”

“Sáu trăm triệu một ngàn.”

......

Dù sao, mặc kệ người nam nhân này ra giá rất cao, cô đều ra cao hơn một ngàn vạn, cô có hay không có nhiều tiền như vậy...

Đương nhiên là không có, hơn nữa toàn bộ gia sản của cô là từ Tô Mặc Thư cướp đoạt được cũng chỉ mới có một trăm triệu mà thôi, nhưng chỉ cần cô có thể tiếp xúc với Quý Tư Tư là cô có thể mang theo Quý Tư Tư thông qua không gian truyền tổng rời đi.

Nam nhân trên lầu không nói, tại thời điểm tất cả mọi người liền cho rằng hắn nhận thua thì hắn lại thật vui vẻ nói một câu “Ta không nghĩ tới trò chơi bán đấu giá này thật thú vị.”

Một giọng điệu quen thuộc...... mí mắt Tô Mộc nháy không ngừng.

Quả nhiên, giây tiếp theo cô cảm thấy bên người nổi lên một trận gió, trước mắt cô hiện ra thân ảnh một người nam nhân, cô theo bản năng lui một bước, nhưng người kia đã kịp thời bắt được cổ tay cô, áo choàng trên người cô bị người kia hất ra ném xuống đất, vẻ kinh hoàng thất thố trong mắt cô hiện ra...... Khuôn mặt hoàn mỹ, dưới khóe mắt nam nhân lại có một vết sẹo.

Khóe môi hắn chậm rãi cong lên, phả ra hơi thở nguy hiểm, càng khiến cô trong lòng run sợ điên cuồng, tay hắn bóp chặt lấy cái cằm yêu ớt, khiến cho cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn, giống như một tín đồ, chỉ có thể ở vị trí thấp ngẩng đầu nhìn vin thần mình tín ngưỡng.

Cô cảm thấy đau.

Hắn lại cảm thấy sung sướng, “Ta đã bắt được ngươi rồi... Nhóc lùn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.