Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 273: Chương 273: Trẫm và tướng quân cùng nhau cởi chiến bào (3)




Editor: @Lão Bà

Beta: @Aki Re

Tô Mộc quyết định muốn rời khỏi hoàng cung, nhưng để có biện pháp chạy ra khỏi tinh cầu Liên Bang quốc này thực ra cũng không phải là điều dễ dàng. Cô ít ra cũng là một trong ba người thừa kế Liên Bang quốc, là một trong những người thừa kế có giá trị vũ lực thấp nhất, vì thế ở nơi tăm tối nhất định có người đang âm thầm bảo hộ, nghĩ thế nào cũng sẽ không dễ dàng để cho cô rời đi được.

Bởi vậy, cô vừa nghĩ ra được một biện pháp tốt, chính là từ chỗ người thừa kế đầu tiên, dùng mọi thủ đoạn lôi kéo một người tham gia nghiên cứu phát minh mới, tiến hành biến đổi không gian là có thể lừa gạt được rồi!

Số 38 vỗ tay: “Đúng là biện pháp rất tốt, nhưng mà, ngươi tính làm như thế nào để lừa gạt được vị đại ca trên danh nghĩa của ngươi?”

Tô Mặc Thư, ngoài việc là người thừa kế ngôi vị hoàng đế được ủng hộ nhiều nhất, nhiều người đề cử nhất ở bên ngoài, hắn còn là nam chủ của cốt truyện này. Mà vị nam chủ này, tất cả mọi người đều biết, hắn sẽ chỉ đối với duy nhất nữ chủ mềm lòng, cũng sẽ không đối với bất kì ai mềm lòng.

Tô Mộc hừ hừ: “Ngươi cứ chờ đấy mà xem! Ta nhất định có thể thành công!”

Ở trung tâm của tinh cầu Liên Bang quốc và cũng là vị trí trung tâm của hoàng cung có một thảm cỏ màu xanh lục, đi sâu vào bên trong còn thấy có một con suối nhỏ, nước chảy ôn hòa, hoa thơm chim hót. Thực vật xanh tươi đã vô cùng ít, tươi tốt như ở đây lại càng hiếm thấy, giống như nguồn gốc của chúng là từ “Cây thế giới” được đưa đến đây vậy.

Quyền lực của Liên Bang quốc cùng quyền lực thống trị của Quốc Vương là riêng biệt, bởi vì mẫu thân của Tô Mặc Thư xuất thân từ Nguyên Lão Viên, cho nên từ nhỏ hắn đã bị coi là người được chọn để làm khán hộ giả của “Cây thế giới”, kì thật ở trong mắt Tô Mộc, cây thế giới bất quá chỉ là một cái cây lớn như cây đa thôi, nhưng người ở Liên Bang quốc lại không nghĩ giống như vậy, cây thế giới ở đây chính là tín ngưỡng của bọn họ.

Sau khi địa cầu bị hủy diệt, chỉ có duy nhất thân cây này là còn sống tươi tốt nhất, cũng không biết là trải qua bao nhiêu năm, cái cây này đã dần dần trở thành vật tượng trưng cho quyền lực của Liên Bang quốc.

Con người vẫn luôn cần có vật để tín ngưỡng, chẳng qua hiện tại bọn họ đang đặt tín ngưỡng của mình trên cái cây này mà thôi.

Tô Mặc Thư được đưa đến để duy trì Nguyên Lão Viện, còn Tô Bạch Thư được đưa đến Liên Bang quốc để duy trì quân đội, người trước là dùng tinh thần đi lên để ảnh hưởng tới mọi người, người sau lại dùng võ lực để áp chế người của đại sứ khuất phục.

Cũng bởi vậy, người được chọn đã sớm có nhưng vẫn chưa được quyết định.

Người của Liên Bang quốc đã sớm chia làm hai phái, ngoài mặt hòa hợp với nhau chỉ là giả dối, bên trong thực chất đã nổi lên sóng gió mãnh liệt, chỉ cần chờ đến khi có cơ hội, Nguyên Lão Viện liền sẽ cùng quân đội triển khai xung đột chính diện.

Nói đến Tô Mộc... Cái gì? Liên Bang quốc còn có người thừa kế thứ ba sao?

Xin lỗi, căn bản liền không có người đem người nhà của họ đặt ở trên người một cái nha đầu miệng còn hôi sữa như cô.

Tô Mộc lặng lẽ đi tới đình viện màu xanh lục, quả nhiên nhìn thấy Tô Mặc Thư đang ở dưới tán lá của cây đại thụ ngồi thiền.

Nguyên Lão Viện nói không thể không ngồi thiền, bởi vì rất có thể sẽ có được lời chỉ dẫn của “Cây thế giới”, nhưng Tô Mộc lại cảm thấy Tô Mặc Thư nhắm mắt chẳng qua chỉ là đang ngẩn người mà thôi, cô là người không có tín ngưỡng... Ngồi thiền đối với cô mà nói, chẳng qua chỉ là phát ngốc ngồi ở một chỗ nhắm mắt, thật là làm chuyện nhạt nhẽo.

“Đại ca!” Tô Mộc nhảy qua một dòng suối nhỏ đang chảy róc rách, thẳng hướng phía dưới tàng cây chạy tới.

Tô Mặc Thư mở mắt ra, xoay người lại liền nhìn thấy nữ hài đang tung tăng làn váy nhàn nhạt mùi hương hoa nhào tới.

Tô Mặc Thư bị người đâm lùi về phía sau một bước, hắn thở dài, bất đắc dĩ đỡ lấy cô đứng thẳng dậy, lại nghiêm túc nói: “Tiểu Mộc, bộ dáng này của em nếu để bị người khác nhìn thấy, sẽ lại nói rằng em không thục nữ.”

“Chỉ có đám lão gia hỏa của Nguyên Lão Viện nói em như vậy thôi! Em mới không thèm để bụng!” Cô ngẩng đầu, cười hì hì.

Tô Mặc Thư xụ mặt nói: “Tiểu Mộc, em cho rằng anh sẽ không đem những lời mà em vừa nói nói cho Nguyên Lão Viện biết sao?”

Cô mếu máo nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.