Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 109: Chương 109: Tử Thần tới (32)




Editor: -Jenny-

Beta: Lann Nhi akiu //////, Aki Re

Tô Mộc ôm lấy cánh tay hắn, lo lắng cái tên ngốc to con thừa lúc cô không chú ý liền chạy ra ngoài. Cô hạ quyết tâm nếu lần sau nhìn thấy Tử Thần, yêu cầu ngài không cần chôn cô, cô muốn nỗ lực sống sót thật tốt, nhưng cũng đừng chờ đến lúc cô sống sót, hắn lại bị chết!

“Anh đừng đi, quá nguy hiểm!” Tô Mộc ôm thật chặt không bỏ tay hắn ra, “Anh yếu đuối như vậy, tuyệt đối ngay cả mạng sống cũng không còn!”

Có phải hay không trong mắt cô hắn thực sự yếu đuối?

Đây có thể là nguyên nhân lúc đầu cô không muốn cùng hắn ở bên nhau.

Vậy cho nên, hắn phải ra ngoài biểu hiện cho cô thấy.

Tô Mộc thấy bước chân của Tô Bạch lần nữa di chuyển, lúc này cô giang cả hai tay ôm eo hắn lại, không cho hắn di chuyển, “ Tô Bạch, anh có thể hay không không cần ép buộc bản thân? Em không muốn đến lúc đó ra ngoài cứu cả hai người!”

“Sẽ không....”

“Nếu anh dám đi ra ngoài, em hiện tại sẽ ở đây chia tay với anh.”

Một câu nói này của Tô Mộc lực uy hiếp không hề nhỏ, Tô Bạch im lặng. Tô Mộc lại khuyên bảo nói:“ Em biết anh đây là muốn tốt cho em, em thật sự rất cảm động, nhưng Tô Bạch, so với mối lo lắng về an toàn của Adele, em trước tiên muốn đảm bảo an toàn cho anh trước, em không muốn để anh phải vì em mà gặp nguy hiểm.”

Khoé môi Tô Bạch khẽ động:“ Trong lòng em an toàn của anh quan trọng hơn nữ nhân kia?

“Tất nhiên rồi!” Tô Mộc nói lời này là thật lòng, mọi người ai cũng có tâm tư riêng. Cô cũng không cho rằng chính mình có bao nhiêu cao thượng, cô mím môi, thấp giọng nói:“ Adele đã cứu em, cho nên em cũng phải cố gắng cứu cô ấy, nhưng em cũng không phải là một người tốt. Trong lòng em, nếu anh và Adele cùng lúc gặp nguy hiểm, rất rõ ràng anh là người em lựa chọn đầu tiên.”

Sau khi lựa chọn cô nhất định sẽ cảm thấy có lỗi với Adele, nhưng mọi người đều như vậy, cho dù chính họ đã biết trước được kết quả cuối cùng, nhưng họ đều sẽ đưa ra lựa chọn đó, Tô Mộc cũng là như vậy.

Ít nhất có người đã dạy cô, cho dù có hối hận, có khó chịu, cũng nhất định phải bảo vệ người quan trọng nhất bên cạnh mình, “ Tô Bạch, điều em không muốn nhất đó là khiến cho anh phải gặp nguy hiểm. Anh tin em, em có thể xử lý thật tốt.” Mặt Tô Mộc dán ở trên ngực hắn, nhẹ nhàng nói:“ Cho nên anh phải ở chỗ này, yên tâm chờ em, chờ em cứu Adele xong, chúng ta liền cùng nhau rời đi, anh yên tâm, sức lực em rất lớn, sẽ không dễ dàng có chuyện gì xảy ra.”

Hắn vẫn còn điều muốn nói, nhưng Tô Mộc đã lạnh giọng nói:“ Anh nếu không nghe em, em từ nay về sau sẽ không quan tâm đến anh nữa.”

Tô Bạch từ bỏ việc muốn nói, chỉ chăm chú nhìn cô, nâng tay lên xoa xoa đỉnh đầu cô.

Trong khoảng thời gian ngắn cả hai đều không nói lời nào, bầu không khí thật yên tĩnh, đẹp đẽ.

Một lát sau, vẫn là Tô Mộc không nhịn được nói:“ Anh có thể hay không sờ đầu của em nhẹ hơn một chút..... Em có chút đau.”

Tô Bạch dừng tay, hắn buông tay, thoạt nhìn có chút bất lực.

Tô Mộc có ảo giác chính mình đã làm tổn thương một người, nhưng rõ ràng cô mới là “ nạn nhân“. Cô thở dài, nắm lấy một tay của hắn, đặt nó lên má cọ cọ, cô nói:“ Không nắm chắc tốt lực đạo cũng không có vấn đề gì. Chúng ta về sau luyện tập nhiều hơn thì tốt rồi.”

Trong mắt hắn phảng phất có ánh sáng.

Thôi vậy, đều nói nam nhân cũng giống như trẻ con, ai bảo hắn bây giờ là bạn trai của cô cơ chứ? Không có biện pháp khác, cô chỉ có thể sủng.

“ Được, Tô Bạch hiện tại anh ở chỗ này, em đi cứu Adele trước.” Tô Mộc buông tay hắn ra, xoay người lại tránh sau gốc cây quan sát tình hình từ xa.

Phía sau cô, Tô Bạch dường như cảm nhận có một màn sương đen dày đặc và có cái gì đó phun ra bong bóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.