Editor: Thụy Mặc
Beta: Lann Nhi akiu //////, Aki Re
Kẻ cuồng giết người đeo mặt nạ chú hề đảo quanh giá chữ thập, hắn ngẩng đầu nhìn chuông nhà thờ ở phía xa, tựa như đang chờ đến khi tiếng chuông vang lên lần nữa, hắn sẽ lập tức ra tay với Adele.
Trước tiên phải nghĩ ra biện pháp dẫn dắt kẻ cuồng giết người này rời khỏi đây mới được.
Tô Mộc rất nhanh nhớ tới phương pháp của tiểu quỷ ngoại quốc đã dùng, cô nhặt một hòn đá từ mặt đất và ném mạnh về hướng rừng cây ở phía đối diện. Đúng như dự đoán, sau khi nghe được tiếng động, tên cuồng giết người cầm cưa điện thoạt nhìn như do dự một lúc, cuối cùng đi theo hướng phát ra tiếng động.
Nhân cơ hội này, Tô Mộc vội vàng chạy ra ngoài, cô không để ý giày bị nước hồ làm ướt cứ thế chạy đến trước giá chữ thập, cấp bách tháo dây trói cho Adele, cô vừa tháo dây thừng ra vừa nói: “Adele, tỉnh dậy, tớ tới cứu cậu đây!”
Tay cô vỗ vào mặt Adele, nhưng khi vừa chạm vào, cô lập tức ngây người ra.
Làn da trên mặt Adele không có nhiệt độ của người sống, chỉ có sự lạnh lẽo của người chết, lúc này ánh trăng chạy ra khỏi tầm che khuất của mây đen và chiếu xuống khiến khuôn mặt của Adele càng thêm trắng bệch.
Tô Mộc sợ hãi lùi lại một bước, nhận ra rằng dù cô có cố gắng cỡ nào cũng vô ích, Adele đã chết.
Lúc này tiếng cưa điện vang lên từ phía sau cô, Tô Mộc nhanh chóng xoay người thì thấy người kia đã trở lại.
“Cô cho rằng dùng cùng một mánh khóe, tôi sẽ mắc bẫy cả hai lần sao?” Giọng nói phát ra sau chiếc mặt nạ càng thêm u ám khủng bố, giống như chiếc cưa điện trên tay hắn chỉ cần vung lên một cái là có thể làm con mồi bị da tróc thịt bong.
Tô Mộc khẽ di chuyển bước chân, hắn lại có động tác ngăn chặn hướng cô muốn chạy trốn.
“Cô có biết không? Tôi thích nhất là trò chơi trốn tìm.” Người đàn ông thâm trầm nói: “Mặc dù tôi có rất nhiều thời gian để chơi đùa với cô, nhưng cô biết đấy, chỉ cần là con mồi tôi không bắt được, tôi sẽ càng muốn bắt lấy nó, bạn đồng hành của cô đã chết hết, bây giờ chỉ còn một mình cô. Ôi, cô bé phương Đông tội nghiệp, sao cô có thể trở thành người sống sót duy nhất chứ?”
Hắn ta tự hào nói, như là chắc chắn rằng cô không có khả năng trốn thoát.
Tô Mộc đột nhiên nheo mắt lại: “Là cậu, Thomas.”
Người cầm cưa điện chợt dừng lại, sau đó hắn tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt của Thomas, chỉ có điều lúc này trên người hắn ít chói lọi và thêm nhiều lệ khí hơn, hắn cười nham hiểm: “Cô phát hiện ra tôi bằng cách nào vậy, Tô?”
“Khi cậu nói cậu thích chơi trò trốn tìm thì tớ nhớ ra, lúc mới đến thị trấn, cậu cũng từng nói điều tương tự, huống chi...” Tô Mộc nói một cách có trật tự: “Tôi tận mắt nhìn thấy Thái Sa, Aggie, Briand, còn có thi thể của Adele, mà Adele nói cho tớ biết, cô ấy đã tận mắt thấy Angus chết. Chỉ còn cậu, khi đó ở trong bóng tối, không hề có ai tận mắt nhìn thấy cậu chết.”
“Không sai, tôi chưa chết.”
Trong lòng Tô Mộc vốn đã nghi ngờ, tới hiện tại mới xác định, người quyết định tới thị trấn này là Thomas, hơn nữa rõ ràng là đã phát hiện ra thị trấn này có vấn đề trên đường đến đây, hắn lại một mực trì hoãn không chịu rời đi, cho dù đây là định luật tự tìm đường chết của vai chính, này cũng có hơi khoa trương.
Nhưng Tô Mộc vẫn còn khó hiểu: “Tất cả những chuyện này đều do cậu sắp đặt, mọi người đều do cậu giết, suy cho cùng thì tại sao cậu lại làm như vậy?”
“Nếu cô đã biết danh tính của tôi, vậy tôi sẽ nói lý do cho cô.” Thomas lấy ra một bức ảnh và ném nó vào tay Tô Mộc: “Cô nhìn xem, đây là tôi khi còn nhỏ.”
Tô Mộc nhìn hai cậu bé đáng yêu khoảng chừng bảy tám tuổi cầm tay nhau ngồi trên bãi cát trong hồ trên bức ảnh, cô thắc mắc: “Cậu là ai trong hai cậu bé này?”
“Tôi đứng phía sau hai cậu bé này.” Sắc mặt của Thomas cũng không tốt.
Tô Mộc nhìn kỹ lại, lúc này mới chú ý tới cậu bé ở phía sau, trên bãi cát có một cậu bé mập mạp đang ngồi, quần áo của hắn rất dơ, cũng rất nhếch nhác, Tô Mộc trợn to mắt nhìn cậu bé mập mạp trong ảnh, lại ngước lên nhìn nam sinh cao lớn đẹp trai trước mắt, cô ngây người, thể hiện rõ biểu hiện khó tin của cô: “Trời ạ...”
Thomas cười mỉa: “Sao vậy? Cô cũng bị dọa bởi dáng vẻ khi còn nhỏ của tôi à?”
“Cậu đang cầm figure hiệp sĩ ếch xanh bản giới hạn trong những năm 90 đó!” Cô hét lên: “Tôi vẫn luôn muốn sưu tầm một cái, chỉ là không mua được nó!”
“Tất nhiên là cô không mua được.” Thomas sửng sốt một lát, sau đó ngẩng đầu nói lầm bầm: “Năm đó nhà máy chỉ sản xuất một lô figure, nhưng vì doanh thu không tốt nên không được sản xuất nữa, lúc đấy mọi người đều đổ xô mua figure hiệp sĩ ong mật, chỉ có ánh mắt của tôi là độc đáo, mua figure hiệp sĩ ếch xanh.”
“Á!!! Tớ rất muốn có nó!” Tô Mộc kích động nhảy dựng lên.
Trên mặt Thomas lộ ra vẻ kiêu ngạo, nhưng ngay sau đó hắn lập tức thay đổi sắc mặt, khôi phục lại trạng thái u ám: “Cô câm miệng cho tôi, trọng tâm của bức ảnh này không phải là figure!”