Convert: Bến
Editor || Beta: Manh
Người ở phía đối diện lại mở miệng: “Thế thì cô giải thích một chút đi, tại sao cô lại chạy tới một nơi nguy hiểm như thế này?”
“Hả?” Kiều Hân Hân mờ mịt ngẩng đầu, mắt đối mắt với tay súng bắn tỉa.
Không biết vì sao, cô cảm thấy tay súng bắn tỉa không phải là một người nhiều chuyện như vậy, nhưng sao y lại trò chuyện cùng cô lâu đến thế?
Không không không, đúng hơn là, sao y lại khoan dung để cô nói nhiều như vậy?
Kiều Hân Hân suy nghĩ một chút, khẽ nói: “Thì cứ... mơ mơ màng màng mà tới thôi...”
“Mơ mơ màng màng? Lơ mơ như vậy sao? Không phải cô đã đáp ứng tôi là phòng phát sóng trực tiếp sẽ luôn tồn tại sao, hửm?”
“A?” Kiều Hân Hân hoàn toàn không kịp phản ứng.
*
Rõ ràng giọng điệu có chút trách móc này rất lạ lẫm, nhưng... Sao cô lại cảm thấy quen thuộc thế nhỉ?
Cơn mưa xối xả gột rửa cả thế giới, căn phòng nhỏ bọn họ đang trú chân tựa như bến cảng an toàn duy nhất ở trên đảo.
Cách một kệ thuốc, Kiều Hân Hân hoàn toàn không cảm nhận được sát ý của tay súng bắn tỉa nữa.
Y ngồi dưới đất, ngay cả súng cũng tùy ý đặt ở cạnh.
Chỉ là khi nhìn cô, trong đôi mắt thản nhiên kia lại nhiều thêm một chút gì đó.
Dường như cô có thể nắm bắt lấy nó.
Hơi gắng sức, nó lại dần dần biến mất.
Trong phòng phát sóng trực tiếp mà Kiều Hân Hân không thể nhìn thấy đã sớm bùng nổ.
[Ka ka ka ka ka ka thần!!!!]
[Ka thần! Ông trời ơi!! Là Ka thần đấy!!!]
[A a a a a a nam thần của tôi!!!]
[Xin Ka thần đừng giết chủ kênh, chủ kênh của chúng tôi đáng yêu lắm đó.]
[(Cười trộm) Sao tôi lại thấy bầu không khí giữa hai người kia cứ là lạ thế nhỉ?]
[Mọi người không cảm thấy sau khi Ka thần nhìn thấy vẻ ngoài của chủ kênh thì lập tức thay đổi thái độ sao?]
[ Σ ( °△°|||) ︴Lẽ nào anh ấy vừa gặp đã yêu chủ kênh!?]
[Tôi đã xem rất nhiều trận trò chơi tử vong của anh ấy rồi, nhưng... Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy nói chuyện tử tế với người khác đấy.]
[ ← Cái quỷ gì cơ.]
[Bởi vì những người từng gặp anh ấy đều chết hết rồi.]
[...]
Tất cả mọi người đều không nghĩ rằng Karen sẽ xuất hiện, ngoại trừ khán giả của Kiều Hân Hân, đa phần mọi người đều vào phòng để quan sát tình hình trò chơi thông qua chủ kênh.
Không ngờ, một Karen luôn sát phạt quyết đoán để bảo vệ vương miện của mình lại... “Dịu dàng” với một chủ kênh mới đến thế.
Thực ra, thái độ của anh không tính là dịu dàng, nhưng so với những người vừa thấy anh đã mất mạng, vị nữ chủ kênh này vẫn sống sót như một kỳ tích.
Quan trọng nhất là, Karen hoàn toàn không có ý định giết cô.
Anh lẳng lặng chờ đợi, nhìn về phía Kiều Hân Hân đang cố gắng ngẫm lại lời anh vừa nói. Sau cùng, khi chợt nhớ ra điều gì đó, cô nhìn tay súng bắn tỉa với ánh mắt như gặp quỷ.
Không đợi cô trả lời, Karen cười “Phụt” một tiếng.
“Ha ha ha ha...”
Tiếng cười sang sảng của anb đối lập với căn phòng bừa bộn đến tột đỉnh.
Tiếng sấm ầm ầm như bị cửa sổ thủy tinh ngăn cách, trong và ngoài phòng hình thành hai thế giới khác biệt. Giờ khắc này, không có trò chơi, không có chết chóc, không có bất kỳ âm mưu nào.
...
“Ka... Ka thần?”
“Không phải chứ...”
“Ka thần còn biết cười sao?”
“Hay là chúng ta nhận nhầm người nhỉ, có khi nào người ta chỉ trông giống Ka thần thôi không?”
“...”
Khán giả khắp vũ trụ cùng trầm mặc vài giây, sau đó, tiếng nghị luận ùn ùn kéo đến.
Trong trí nhớ của mọi người, vị kia là đồ tể máu lạnh nhất của trò chơi tử vong, tại sao bây giờ anh lại có một mặt gần gũi, bình dị đến thế?
Kiều Hân Hân cảm thấy một cái đầu của bản thân không đủ dùng, cô nghĩ tới một khả năng, nhưng... Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!
Cô ngờ vực cúi đầu nhìn màn hình nhỏ, rất nhiều khán giả đang viết “6666666“.
[Cha mẹ ơi, đây là lần đầu tiên tôi thấy Ka thần cười đấy!]
[ 〒 ▽ 〒 Tôi thấy tên này chỉ có dáng dấp giống Ka thần mà thôi.]
[Điên cuồng, tàn khốc đâu mất tiêu rồi?]
[Một giây trước vẫn còn như vậy mà.]
[Sao ở trước mặt chủ kênh lại trở thành ánh mặt trời thế?]
[... Này, tôi muốn nhổ một bãi nước bọt lắm rồi đấy, đây là phòng phát sóng trực tiếp của Kiều - chan được không hả?]
[Mấy người thích Ka thần thì có thể gạt phăng chủ kênh ra à?]
[(Trái tim) Tôi yêu nữ thần Kiều Kiều nhất!]
[Kiều Kiều! Kiều Kiều! Kiều Kiều!]
Trong lúc vô tình, lượng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã vượt quá mười triệu người. Bình luận chồng chất lên nhau, tốc độ bình luận tại khu nhanh tới mức khiến người ta phải líu lưỡi.
Không ít người đặc biệt chạy vào phòng phát sóng của Kiều Hân Hân để có thể lấy được góc nhìn Karen tốt nhất.
Mà đây mới chỉ là sự khởi đầu.
Càng ngày càng có nhiều khán giả qua đường vọt tới như ong vỡ tổ, những tiếng “Ka thần Ka thần” bay đầy trời, nếu không biết thì còn tưởng đây là phòng phát sóng trực tiếp của Karen.
Thế nên, fan của Kiều Hân Hân rất bất mãn.
Tuy mọi người đều biết Karen là người chơi cấp thần trong trò chơi tử vong, luôn biểu hiện rất đặc sắc trong mỗi trận đấu, nhưng thân phận thực tế của anh lại là một bí ẩn.
Song, dựa theo số lần anh tham gia trò chơi, rất có thể anh là một tử tù.
Khán giả chẳng hề để ý tới thân phận thật của anh. Không giống với minh tinh được quảng bá rầm rộ, tuy không bao giờ nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, Karen vẫn rất nổi tiếng, vẫn có một đám fan hâm mộ trung thành nhất của riêng mình.
Không phải tất cả mọi người đều thích Karen, nhưng những thứ này chẳng hề ảnh hưởng tới anh.
300 trận thắng liên tiếp, đây quả thực là con số mà người bình thường không tài nào có nổi.
Khó trách mọi người đều gọi anh một tiếng “Ka thần“.
... Ka thần?
Kiều Hân Hân đã thấy cái tên này vô số lần, cô nghĩ tới Kaka đã lâu không lộ diện.
Là trùng hợp sao? Tên của bọn họ đều có một chữ “Ka”, đây thực sự chỉ là trùng hợp sao?
“Khụ, lần đầu gặp mặt, để tôi tự giới thiệu một chút.” Khóe miệng tay súng bắn tỉa mang ý cười thản nhiên, cách một kệ thuốc, anh đưa tay qua.
“Tôi là Nicolas Karen, là tội phạm bị giam giữ vĩnh viễn của Thần Điện, bình thường thích lên mạng nếu không có chuyện gì để làm. Dạo gần đây, tôi đã đăng ký tài khoản trên một trang web phát sóng trực tiếp tên TV Thái Dương, lấy biệt danh là -- “Kaka“.”
Kiều Hân Hân ngơ ngác nhìn anh.
Kaka! Không ngờ anh lại là Kaka!!
Cô nhớ, vào ngày Kaka bị cấm sử dụng tài khoản, anh từng nói sau này anh sẽ rất bận rộn... Hóa ra là vì tham gia trò chơi này sao?
Mà Thần Điện, Thần Điện là cái gì?
Giam giữ vĩnh viễn? Tức là tù chung thân ư?
Cô nhìn bàn tay duỗi tới từ phía bên kia kệ thuốc, mười ngón tay trắng nõn thon dài, móng tay được cắt rất chỉnh tề.
Kiều Hân Hân nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay kia.
“Chào anh, tôi là Kiều Hân Hân, tới từ trái đất... Ừm, anh cũng biết rồi đấy, tôi là một chủ kênh sinh hoạt.”
Phòng phát sóng trực tiếp của cô thuộc thể loại “Thường ngày”, thỉnh thoảng sẽ thực hiện phát sóng trực tiếp tử vong. Lần này, cô trời xui đất khiến bước vào trò chơi chém giết hàng thật giá thật, không ngờ bản thân lại gặp Kaka ở đây.
Xem như là vạn hạnh trong bất hạnh sao?
Bắt tay một hồi, hai người đều lịch sự thu tay lại.
Kỳ thực, cảm giác của Kaka giống hệt Kiều Hân Hân, không ai trong bọn họ nghĩ mình sẽ gặp đối phương bằng cách thức này.
Kiều Hân Hân không khỏi len lén nhìn anh, đây chính là Kaka đó...
Ừm, không khác tưởng tượng của cô là bao.
... Ngoài việc anh giết người, những thứ khác đều tương đối ăn khớp.
Mà dường như Kaka đã sớm quen với phương thức sinh hoạt này.
“Núp ở trong đó có khó chịu không?”
“Cũng không đến nỗi nào.”
“Vậy cô chờ một chút.”
Dứt lời, Kaka đứng lên đi ra ngoài, lưu lại khẩu súng lục màu đen trên mặt đất. Anh không để ý, Kiều Hân Hân lại càng không để ý.
Đây là lần đầu tiên Kiều Hân Hân cảm thấy an tâm kể từ khi tham gia trò chơi.
Cho dù trong tay cô không có bất kỳ vũ khí nào.
[???????]
[Chủ kênh quen Ka thần à???]
[Ka thần cũng xem phát sóng trực tiếp sao 0-0]
[666666666]
[Oh my god, là Kaka đấy!!!]
[Kaka???]
[Người nào không biết Kaka là ai thì có thể lật xem bảng fan hâm mộ của chủ kênh, vị kỵ sĩ đầu tiên chính là Kaka đó!]
[A A A A A A A A!!!]
Trong phòng thí nghiệm là sự yên bình hiếm hoi, phòng phát sóng trực tiếp lại náo loạn.
Rất nhiều khán giả qua đường không hiểu chuyện mở bảng fan hâm mộ ra, mọi người đều có thể thấy cái tên màu xanh của vị kỵ sĩ kia.
Người mua tước vị đầu tiên luôn là người đặc biệt với mỗi vị chủ kênh.
Không ngờ Karen lại là fan cuồng! Fan cuồng đấy!!
Những người luôn theo đuổi Ka thần đương nhiên cảm thấy rất khiếp sợ, mà fan của Kiều Hân Hân đều cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Thậm chí còn có người sắp phát khóc.
[Cứ tưởng chủ kênh chết đến nơi rồi, không ngờ... Đúng là phong hồi lộ chuyển!]
[Sát thủ cấp thần lại là fan hâm mộ số một! Đang đóng phim đấy à!?]
[Cuối cùng cũng có thể yên tâm xem trò chơi rồi nhé!!]
[Đúng vậy, nhất định Ka đại gia có thể mang Hân của tôi giành thắng lợi!]
[~(≧▽≦)/~ Ye ye ye!]
Kiều Hân Hân vùi mình dưới cái bàn, cô nghe được tiếng mở cửa, sau đó, Kaka lôi những thi thể kia ra ngoài.
Từ đầu đến cuối chỉ mất hai phút.
Ngoài trời vẫn mưa lớn, may mà phòng thí nghiệm có một mái hiên nên Kaka không phải dầm mưa.
Anh mang hết thi thể trong phòng ra ngoài, như vậy, trông phòng thí nghiệm sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Tuy rằng, trên mặt đất vẫn còn những bãi máu.
Dù chính anh đã quen với những nơi như thế này, không có nghĩa là Kiều Hân Hân cũng có thể quen được.
Khi ăn cơm, hoàn cảnh phải tốt một chút mới tương đối thoải mái đúng không?
Anh lộn ngược ba lô, đổ hết toàn bộ đồ trong đó lên bàn.
“Được rồi, đi ra đi.”
Ngừng một chút, anh lại nói: “Nhớ cầm súng để sau này còn phòng thân nhé.”
“Ok...”
Ôm ba lô ngụy trang, Kiều Hân Hân chui ra từ dưới gầm bàn. Cô vươn tay xuyên qua kệ đồ, nhặt súng lục lên, trên thân súng vẫn còn dính chút máu tươi.
Hẳn là máu bắn lên khi Kaka giết người.
Kiều Hân Hân bỏ súng vào trong ba lô, cô bước tới giữa phòng, thấy một bàn tràn ngập đồ ăn.
Có hamburger, sữa bò, bánh ruốc, bánh quy mứt dâu, lạp xưởng, thịt bò khô, sô cô la, mỳ tôm,... và rất nhiều món khác.
Từng túi đồ ăn chất thành một ngọn núi nhỏ, Kaka gảy núi đồ ăn hồi lâu rồi hỏi: “Cô ăn mỳ không?”
Kiều Hân Hân nhanh chóng gật đầu.
Chỉ là...
Cô ngờ vực nói: “Không có nước nóng thì ăn kiểu gì nhỉ?”
Kaka lấy ra một ấm đun nước nhỏ từ trong ba lô, đây là vật anh cướp được từ bốn người lúc trước. Thấy phòng thí nghiệm có ổ cắm, anh thử đổ chút nước khoáng vào rồi thử đun, phát hiện trong phòng thực sự có điện.
Như vậy tức là có thể mở đèn, nhưng anh cảm thấy để phòng tối tăm như thế này vẫn khá tốt.
Vì lý do an toàn, sau khi vào cửa, anh đã khóa kín cửa lại.
Kiều Hân Hân mở gói gia vị, đổ vào cốc mỳ, cho dù nằm mơ cô cũng không thể ngờ mình còn có thể ăn thức ăn nóng hổi ở một nơi như thế này.
Nước nhanh chóng được đun sôi.
Khi đổ nước, Kaka đặc biệt chú ý, sợ sẽ bắn nước nóng lên người cô.
Trong lúc chờ mỳ chín, Kiều Hân Hân không nhịn được hỏi: “Anh quen thuộc với nơi này lắm à?”
“Tôi đã tới mấy lần rồi, tuy đều là “Cuộc chiến sinh tử”, nhưng lần nà vật trên đảo cũng khác.”
“...Mấy lần?” Kiều Hân Hân sửng sốt: “Thế... Anh thường chơi trò chơi tử vong sao?”
“Ừm.”
“Vậy Thần Điện... là cái gì?”
Kiều Hân Hân rất hiếu kì về Kaka.
“Thần Điện chính là cơ quan có địa vị cao nhất tại hành tinh Nicolas, chuyên dùng để trừng phạt những kẻ ác mà pháp luật thông thường không trừng trị nổi nữa.”
“Ách, bị giam cả đời tức là... Anh sẽ bị nhốt trong tù cả đời à?”
“Ừ.”
“Sao lại thế?”
Sao lại thế?
Không chỉ mình Kiều Hân Hân, khán giả khắp hệ ngân hà cũng rất quan tâm tới vấn đề này.
Đây là người chơi mạnh nhất trong lịch sử, rốt cuộc anh đã phạm phải tội gì mà lại bị Thần Điện chèn ép?
“Để tôi nghĩ đã.”
Kaka vuốt ve mặt bàn bóng loáng, khi anh cúi đầu thì xung quanh an tĩnh vô cùng.
Dường như dòng thời gian cũng chậm lại vì anh.
Sau một hồi lâu, anh để lộ một nụ cười vui vẻ: “A, tôi nhớ ra rồi, đêm hôm đó tôi đã giết sạch một tòa thành.”