Convert: Bến
Editor || Beta: Manh
Cảm ơn những bạn đã bỏ thời gian vote cho từng chương truyện, mình vui lắm xD
*
“Vậy Thần Điện... là cái gì?”
“Thần Điện chính là cơ quan có địa vị cao nhất tại hành tinh Nicolas, chuyên dùng để trừng phạt những kẻ ác mà pháp luật thông thường không trừng trị nổi nữa.”
“Ách, bị giam cả đời tức là... Anh sẽ bị nhốt trong tù cả đời à?”
“Ừ.”
“Sao lại thế?”
“Để tôi nghĩ đã.”
Kaka vuốt ve mặt bàn bóng loáng, khi anh cúi đầu thì xung quanh an tĩnh vô cùng.
Dường như dòng thời gian cũng chậm lại vì anh.
Sau một hồi lâu, anh để lộ một nụ cười vui vẻ: “A, tôi nhớ ra rồi, đêm hôm đó tôi đã giết sạch một tòa thành.”
*
“...”
Trong khoảng thời gian ngắn, Kiều Hân Hân cảm thấy não mình không đủ dùng.
Một... Một tòa thành? Đó là khái niệm gì thế?
Tức là, trên tay Kaka đã dính máu của rất nhiều người vô tội ư? Không nhịn được mà nhìn về phía đôi tay có khớp xương rõ ràng kia, Kiều Hân Hân hơi hơi thất thần.
Hóa ra, một Kaka khác mà cô không biết rõ... Chính là như thế này.
Tuy cảm thấy anh rất nguy hiểm, nhưng... Cô lại chẳng thấy sợ chút nào.
Có lẽ là vì, nếu anh muốn giết cô thì cô đã sớm chết rồi.
Khán giả khắp vũ trụ đều sợ ngây người bởi đáp án này, tuy rất nhiều tử tù tham gia trò chơi đều phạm phải tội ác tày trời, nhưng tội của Kaka... Tàn sát nhiều người như vậy mà không bị phán tử hình sao?
Mỗi hành tinh đều tồn tại một tổ chức có quyền uy tối cao như Thần Điện, tại sao bọn họ lại dung túng tên hung thủ đã giết sạch một tòa thành?
Tuy bị giam cả đời, nhưng lại có ăn có uống, còn có máy tính để dùng, phúc lợi này... Có phần tốt quá đà.
“Karen... Karen... Tra được chưa?”
“Không tìm thấy bất kỳ tư liệu gì liên quan tới cậu ta cả, cũng có thể cái tên kia chỉ là biệt danh.”
“Rốt cuộc hành tinh Nicolas đang giấu diếm điều gì vậy?”
“Cậu ta đã tham gia trò chơi tử vong khoảng sáu năm rồi.”
“Sáu năm, 300 trận thắng liên tiếp...”
“Tôi có một người bạn sinh ra ở hành tinh Nicolas, anh ta cũng chưa bao giờ nghe qua cái tên “Karen“.”
“Tôi thấy chuyện này không đơn giản như mặt ngoài đâu...”
“Tại sao Thần Điện phải nhọc lòng bảo vệ thông tin cá nhân của một kẻ cực kỳ ác độc như vậy?”
“Có lẽ... Thân phận của cậu ta rất không đơn giản.”
Mặc dù mọi người đều giật mình, nhưng điều nãy cũng không ảnh hưởng tới độ nổi tiếng của Kaka.
Dù sao, mọi người thích anh không phải bởi vì anh vĩ đại chính trực cỡ nào.
Thân thế của anh là dấu hỏi đối với mọi người, càng thần bí lại càng khiến người ta mê muội.
Rất nhiều fan nữ hâm mộ Kiều Hân Hân, bởi vì Ka thần ở trước mặt cô là một Ka thần mà bọn họ chưa từng thấy.
Vì sao anh lại có một mặt “hiền lạnh” như vậy chứ?
Kaka đẩy mỳ tới trước mặt Kiều Hân Hân: “Xong rồi này.”
“A, cảm ơn nhé.”
Kiều Hân Hân nắm dĩa trong tay, cô ngồi trên ghế, mở cốc mỳ ra.
Mùi thơm nức mũi bay tới.
Kaka đứng ở một bên khác, anh mở một túi bánh quy gấu, ném một miếng vào trong miệng.
Đôi mắt lại luôn liếc trộm...
Cốc mỳ trong tay Kiều Hân Hân.
Dưới tình huống này, mùi dưa chua quả thực khiến người ta khó có thể chối từ.
Nhưng... Chỉ có một cốc mỳ mà thôi.
Cái miệng nhỏ của Kiều Hân Hân ăn mỳ, nhưng cô luôn cảm thấy có người đang nhìn mình.
Mỗi khi cô ngẩng đầu nhìn Kaka, người kia luôn cúi đầu nhìn bánh quy gấu trong tay mà bặm môi.
Những thức ăn này đều là của Kaka, nhưng anh lại đổ toàn bộ đồ trong ba lô ngụy trang ra, mặc cô lựa chọn.
Trong ba lô của Kiều Hân Hân có rất ít thức ăn, chỉ còn bánh mì khô cùng sôcôla và nước khoáng.
So với những đồ ăn vặt khô khan kia, mỳ tôm nóng hổi chính là thức ăn ngon miệng nhất.
Kiều Hân Hân ăn nửa cốc mỳ, chần chừ hồi lâu, sau vẫn đẩy cốc mỳ về phía trước.
“Tôi bị nhiệt, không thể ăn đồ quá cay.”
Cô mở túi đùi vịt quay ở cạnh đó, cảm giác được ăn thịt quả thực hạnh phúc vô cùng.
Kaka nhìn chằm chằm vào cốc mỳ kia, mấy giây sau, anh cầm cốc lên chẳng chút khách khí: “Lãng phí thức ăn là không tốt.”
Kiều Hân Hân không dám nhìn anh.
Cô đã ăn hết nửa cốc mỳ kia, không ngờ anh thực sự không chê nó.
[Σ(°△°|||)︴Hai người ăn chung một cốc mỳ à?!]
[23333 Sao hai người này cứ như người yêu thế nhỉ.]
[ ← Có cái để ăn ở một nơi như thế này đã là không tệ rồi, còn phân chia của anh của tôi làm gì.]
[Ka thần nói không sai! Lãng phí thức ăn là không tốt!]
[ ( ▽ ) Cứ như hôn gián tiếp ấy, chủ kênh từng dùng qua cái dĩa kia đó nha!]
[Thật ~ ấm ~ áp]
[Tôi không nhận lầm người đấy chứ, đây không phải là người chơi ác liệt nhất trong lịch sử sao? Biến hóa lớn vậy trời!]
[Ka thần thực sự quen chủ kênh à? Không được, tôi muốn lưu trữ phòng của cô ấy!]
[Hhhhh phát hiện một cặp mới rồi, a a a!]
[Xin chào các vị khán giả qua đường thân yêu, đây là phòng phát sóng trực tiếp của Kiều Kiều, một chủ kênh người trái đất, nếu bạn thích cô ấy thì nhớ lưu trữ phòng nhé.]
Phòng phát sóng trực tiếp có vô số câu nói, Kiều Hân Hân vừa ăn vừa xem bình luận, cô thấy rất nhiều người xếp hàng nói “cặp đôi“.
Tuy đã quen thực hiện phát sóng trực tiếp, nhưng lần này, khi bị nhiều người vây xem cô cùng Kaka như vậy... Cô vẫn thấy có chút xấu hổ.
Ngược lại, Kaka chưa từng hỏi về phòng phát sóng, anh một lòng một dạ ăn mỳ, ngay cả ngụm nước cay xé lưỡi cuối cùng cũng uống sạch bách.
Có thể thấy anh thực sự rất thích hương vị này.
Cơn mưa xối xả dần dần nhỏ đi, có khuynh hướng sắp ngừng. Tiếng loa phát thanh xa xôi vang lên...
“A, trận mưa này tới đúng lúc thật đấy, gột rửa nhiều nơi đẫm máu ghê. Khụ khụ, chào buổi sáng, các vị học sinh, thời gian thông báo tới rồi! Tôi là Nguyên Dã, thầy giáo của mọi người đây.”
“Đã mười hai tiếng trôi qua kể từ khi trò chơi bắt đầu, mười hai tiếng vừa rồi là khoảng thời gian vô cùng đặc sắc!”
“Sau đây là danh sách những người đã tử vong.”
“Số 1, nam, Du Lâm, tử vong.”
“Số 7, nam, Nar, tử vong.”
“Số 19, nam, Tập Khách Uy, tử vong.”
“Số 3, nữ, Tây Nhã, tử vong.”
“Số 10, nữ, Mễ Na, tử vong.”
“Số 18, nữ, Đổng Cách Nhĩ, tử vong.”
“Chỉ còn lại ba mươi ba người chơi!”
“Trò chơi chỉ vừa bắt đầu thôi mà đã kịch liệt như vậy, quả thực khiến cho người ta hưng phấn vô cùng. Tôi hỵ vọng mọi người có thể biểu hiện bản thân càng thêm chân thật trong hai ngày tới... Đương nhiên, để gia tăng độ khó của trò chơi, mời tất cả các học sinh lấy bản đồ ra. Hiện tại, tôi sẽ nói cho mọi người biết nơi nào là nơi bạn cần rời đi trong hai vòng hai mươi phút, nếu không, vòng cổ mọi người đeo sẽ tự động phát nổ.”
Kiều Hân Hân còn chưa kịp phản ứng, Kaka đã lấy bản đồ ra bằng tốc độ nhanh nhất. Tay anh cầm một cây bút bi, mang dáng vẻ chăm chú nghe giảng như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Kiều Hân Hân thấy hơi xấu hổ, cô lật qua lật lại ba lô, không tìm thấy bản đồ của mình... Lẽ nào trong ba lô của cô không có bản đồ?
Tiếng phát thanh vẫn chưa ngừng.
“H20, c17, f9.”
“H20, c17, f9.”
“H20, c17, f9.”
“Được rồi, các vị học sinh, tôi sẽ dừng lời nhắc nhở tại đây, chúc mọi người chơi vui vẻ.”
Kaka khoanh tròn ba nơi mà Nguyên Dã nêu tọa độ, anh chỉ một nơi, nói: “Chúng ta đang ở chỗ này.”
“Ách?” Kiều Hân Hân thò đầu nhìn, cô ngập ngừng nói: “Đó là... vùng cấm phải không?”
“Ừ, mau đi thôi.”
Nếu bọn họ tiếp tục ở trong phòng thí nghiệm, vòng cổ sẽ phát nổ sau hai mươi phút.
Hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Chủ yếu là thức ăn, nước uống cùng vũ khí.
Kiều Hân Hân cầm dao găm, dây thừng cùng dùi cui điện, cô cảm thấy ba món đồ này có thể có chỗ dùng. Đối với vũ khí vốn có là chiếc rìu, vì nó quá nặng nên cô quyết định vứt đi.
Kaka cho cô một khẩu súng, mà Kiều Hân Hân từng đặc biệt tập bắn nên cô cảm thấy vô cùng an tâm khi có súng trong tay.
Ba lô ngụy trang của Kaka vẫn phổng phao như trước, tay anh ôm súng máy, hai người đẩy cửa phòng thí nghiệm, bất chấp cơn mưa nhỏ, bắt đầu chạy về phía xa xa.
Kiều Hân Hân không phân biệt được phương hướng, trong tay cầm la bàn, mà Kaka chạy chẳng hề do dự, tựa như đã nắm rõ địa hình.
Cô không nhịn được hỏi: “Chúng ta đang đi đâu thế?”
“Dựa theo bản đồ, gần đây có một thư viên, chúng ta có thể tới đó tránh mưa.”
“Ồ...”
“Nhưng trong thư viện hẳn là có người. Thông thường, bọn họ sẽ canh giữ ở phía trước và phía sau, nếu chúng ta muốn vào đó, tốt nhất là đi theo hướng Tây Nam.
Kiều Hân Hân nghi hoặc: “Anh biết hướng Tây Nam ở đâu à?”
“Tôi biết chứ.”
Nếu cô nhớ không nhầm, hiện tại trên tay Kaka không có bản đồ, sao anh có thể nhớ rõ như vậy?
Trong cơn mưa nhỏ, Kaka dẫn đường ở phía trước.
Chạy được nửa đường, anh cởi áo ngoài ra, khoác lên đầu Kiều Hân Hân.
“Đứng đây chờ tôi, đừng đi đâu nhé.”
Từ nơi Kiều Hân Hân đứng đã có thể nhìn thấy thư viện kia. Tòa nhà cao hai tầng, kiến trúc cổ xưa nom rất ý vị.
Mấu chốt là, nó không hề bị tàn phá chút nào.
Bên trong vẫn sáng đèn.
Ý định của Kaka rất rõ ràng, anh muốn đi trước thăm dò đường.
Kiều Hân Hân gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Sau khi dặn dò xong, một mình Kaka nhanh chóng chạy về phía thư viện, đến đúng vị trí Tây Nam, tới gần cửa sổ ở nơi đó.
Kiều Hân Hân khoác áo của anh, trốn sau một thân cây. Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, nắm chặt khẩu súng trong tay.
Hiện nay, trong trò chơi chỉ còn lại ba mươi ba người.
Tùy hòn đảo này không nhỏ nhưng nói không chừng sẽ đụng phải bọn họ.
Kiều Hân Hân không dám thả lỏng cảnh giác, bây giờ cô không còn cô độc nữa, nếu trước đó cực kỳ tuyệt vọng thì sự xuất hiện của Kaka đã khiến cô nhìn thấy khả năng sống sót đến giây cuối cùng.
Cô sẽ trở về cùng Kaka!
Kaka lẻn vào từ cửa sổ thư viện, không đến mời giây, Kiều Hân Hân nghe được tiếng súng kịch liệt.
Cô hơi căng thẳng, không biết tình hình của Kaka thế nào... Anh có bị thương không?
Tiếng súng kéo dài hơn ba phút, khoảng ba phút nữa trôi qua, cô mới thấy Kaka nhảy ra từ cửa sổ vừa nãy.
Anh khua tay từ phía xa, ý bảo Kiều Hân Hân có thể tới thư viện.
Thấy Kaka lại xuất hiện, Kiều Hân Hân mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vội vàng chạy về phía thư viện, mà Kaka vẫn nâng súng máy trong tay, quét mắt nhìn tình hình sau lưng cô.
Kiều Hân Hân bước tới trước mặt anh, bò vào từ cửa sổ.
Kaka lập tức theo sau.
“Thư viện rất rộng, có tổng cộng hai tầng, tôi đã kiểm tra bên trong và bên ngoài. Có một đội bảy người trú chân ở đây cũng bị tôi giải quyết rồi. Tôi tìm được rất nhiều đồ ăn cùng đồ dùng hàng ngày trong ba lô của bọn họ... Ừm, ý tôi là, cô cứ ở đây trong hai ngày tới đi.”
“... Hả?”
Kaka mang Kiều Hân Hân tới khu vực nghỉ ngơi ở tầng hai của thư viện, mở túi vũ khí của chính mình ra, bên trong có rất nhiều mìn.
“Tôi vốn định vứt chúng đi, nhưng giờ lại thấy có thể làm một cái bẫy... Khéo thật đấy. Lát nữa tôi sẽ chôn hết chỗ mìn này xuống đất, chỉ chừa lại một khu vực an toàn, chính là cửa sổ ở hướng Tây Nam ấy. Nhỡ kẻ địch thực sự may mắn băng qua được bãi mìn kia mà vào thư viện, cô cứ trốn từ cửa sổ kia nhé.”
Một túi mìn cũng đủ để anh sắp xếp rồi. Chẳng mấy ai trong đám người chơi là chuyên gia gỡ mìn, nếu có người chạy vào thư viện thì sẽ tới một chết một, tới hai chết cả đôi.
“Thế còn anh thì sao?”
Ý tứ của Kaka chính là để Kiều Hân Hân ở lại đây, ít nhất, nơi này rất an toàn.
“Tôi sẽ đi tìm những người còn lại.”