Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu

Chương 64: Chương 64: Bữa tiệc giết chóc (2)




Convert: Bến

Editor: Manh

Có tiếng động truyền tới từ xung quanh, trong bóng tối, một người đàn ông dẫn đầu mở miệng: “Chà, nghe nói bối cảnh lần này kích thích lắm đấy, có tận mấy vị chủ kênh lẫn trong đám chúng ta cơ. Tuy tôi không nắm rõ số lượng cụ thể... À, hay là chúng ta thương lượng một chút nhé. Sau khi trò chơi bắt đầu, mọi người thấy sao nếu chúng ta giết hết đám chủ kênh trước?”

Trong trò chơi lần này có cả chủ kênh lẫn người chơi bình thường, những người tham gia trò chơi đều đã sớm chuẩn bị tâm lý đón nhận cái chết, có người tự nguyện, cũng có người làm vậy là vì bị ép buộc.

Nghe lời đề nghị của người đàn ông, một cô gái nở nụ cười: “Chúng ta phân biệt thế nào đây, làm gì có ai nhìn thấy phòng phát sóng của chủ kênh ngoài chính bọn họ.”

“Thế thì... Mọi người báo tên hành tinh của mình cái nhỉ?”

Da đầu Kiều Hân Hân tê dại...

Báo tên hành tinh? Chỉ sợ cô vừa nói mình tới từ trái đất thì sẽ trở thành người chết đầu tiên sau khi lên đảo!

*

[Con mẹ nó, ai vừa ra chủ ý ngu xuẩn ấy đấy?]

[... Chú ý cách dùng từ, cẩn thận bị cấm nói chuyện bây giờ.]

[A a a a a chủ kênh tuyệt đối đừng nói mình là người trái đất nhé!]

[Đúng, cũng tuyệt đối đừng nói chuyện với chúng tôi, không là bọn họ sẽ đoán được thân phận của cô đấy!]

[May mà mọi người đều bị mất dị năng trong trò chơi giết chóc, nếu không...]

Nếu không, Kiều Hân Hân có chết một trăm lần cũng không đủ.

Kiều Hân Hân vốn định giả chết tới cùng, nhưng vì cảm thấy phương pháp này không tệ, giết chủ kênh trước cũng là một việc thú vị nên đám người kia lay tỉnh tất cả mọi người.

Một thuyền người thanh tỉnh bảy tám phần, mọi người bắt đầu báo tên hành tinh của mình theo thứ tự.

Đến lượt Kiều Hân Hân, cô nhìn chằm chằm vào màn hình, trông thấy một dòng chữ màu đỏ.

Vì vậy, cô nói y theo đó.

“Tinh cầu Tanaris, Kiều.”

Sở dĩ cô chọn câu trả lời của quốc vương Donald là vì màu chữ của anh tương đối bắt mắt, Kiều Hân Hân cũng có thể thấy tư liệu về tinh cầu Tanaris ở phía sau ngay tức thì.

Hơn nữa, các vị đại gia vốn rất giàu có, nếu cần thiết thì họ có thể sử dụng các phương pháp đập tiền để Kiều Hân Hân trông thấy bình luận của mình.

Donald vốn chỉ tùy ý tới xem, nhưng không ngờ sẽ gặp phải tình huống khẩn cấp như vậy, anh lập tức hứng thú dạt dào.

Thực ra, Donald không biết mình đã trở thành quốc vương của bao nhiêu vị chủ kênh. Lần trước, sau khi đập tiền cho Kiều Hân Hân xong, anh cũng không xuất hiện nữa.

Nếu không phải lần này có phát sóng trực tiếp tử vong, anh sẽ quên còn có một người như vậy.

“A, nghe nói người ở đó không phú cũng quý, sao cô lại lưu lạc tới trò chơi giết chóc thế?”

Sau khi Kiều Hân Hân báo tên tinh cầu, dường như mọi người đều có chút kinh ngạc, bởi Tanaris là một tinh cầu quý tộc.

“Cô ta là một tử tù chăng?”

“Một cô gái trẻ tuổi như vậy...”

“Nhìn người không thể nhìn bề ngoài!”

Kiều Hân Hân trầm mặc không nói gì, cô vẫn luôn tựa lưng lên vách tường, không muốn nhìn bất cứ kẻ nào.

Mọi người nhanh chóng rời sự chú ý, dù sao bên cạnh cô vẫn còn mười mấy người chưa báo tên hành tinh.

Khi tới lượt một người đàn ông nọ, gã ngồi dưới đất, mải miết dùng dao mài móng tay. Phát hiện mọi người đang nhìn mình chằm chằm, gã mới miễn cưỡng nói: “Tôi là cô nhi, không biết mình là người ở nơi nào.”

Thái độ của gã ung dung tự tại, vừa nhìn là biết gã đã tham gia rất nhiều trò chơi giết chóc.

Có người nhận ra gã tức thì --

“Là Nar!”

Nar! Gã là người đã từng có biểu hiện cực kỳ xuất sắc trong một trận trò chơi tử vong, giết sạch mấy trăm người để giành thắng lợi chỉ trong ba ngày, là cái tên chỉ nghe đã khiến người khác cảm thấy không thở nổi.

Bầu không khí trong khoang thuyền lập tức trở nên căng thẳng, chẳng ai ngờ rằng một nhân vật đáng sợ như vậy sẽ được đưa tới đây.

Xong rồi xong rồi, còn chơi bời gì nữa, hiện tại mọi người tự sát tập thể luôn cho xong.

Dù sao, sau khi trò chơi bắt đầu, nơi đây sẽ trở thành buổi trình diễn của riêng mình gã.

Tuy Kiều Hân Hân không biết gã, nhưng cô có thể cảm nhận được tâm tình biến hóa của mọi người. Vì vậy, cô quay đầu, mượn ánh đèn yếu ớt nhìn người đàn ông kia.

Gã mặc áo sơ mi trắng, mái tóc húi cua gọn gàng, khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, nom rất gầy.

Tuy nhìn qua giống một người bình thường vô cùng, chẳng biết vì sao, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi gã lại khiến người ta cảm thấy căng thẳng.

Ngay lúc này, gã bỗng nghiêng đầu nhìn về phía cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tựa như phát hiện ra con mồi, gã vô cùng hào hứng nói: “Cô biết không, tôi ghét nhất là người của tinh cầu Tanaris đấy.”

Gã vừa dứt lời, những người ở gần Kiều Hân Hân lập tức đổi vị trí.

Trời ạ, nếu Nar đã nói vậy thì tức là gã sẽ giết cô nàng kia đầu tiên sao?

Sắc mặt Kiều Hân Hân trắng bệch.

Hiện tại, ngay cả một câu cô cũng không thể nói thành lời, cô phát hiện bờ môi mình đang run rẩy.

Khí tràng của gã đàn ông này quá mạnh mẽ!

[QAQ hôn mê mất thôi, đáng nhẽ không nên nói tên tinh cầu quá gây chú ý, cho dù là ở hệ ngân hà, mọi người cũng thù ghét người giàu lắm...]

[Phải báo tên mấy tinh cầu nghèo nàn như Hy Viêm, Mộc Mộc Đồ cơ...]

[Tôi biết tên kia, hắn đúng là Nar đấy, là một kẻ rất lợi hại... Có hắn ở đây, chủ kênh không thể thắng được đâu...]

[Muốn khóc quá...]

[Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?]

Kiều Hân Hân tuyệt vọng nhìn bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp.

Trông Nar rất giống người chơi giàu kinh nghiệm, hơn nữa còn là một người chơi giàu kinh nghiệm cực kỳ lợi hại.

Không riêng gì Kiều Hân Hân, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.

Không đúng, có hai người trông vẫn rất bình tĩnh.

Một người trong số đó còn rất trẻ, chỉ khoảng 16, 17 tuổi, cậu cười ha ha nói: “Tôi cũng tới từ tinh cầu Tanaris đấy, tiền bối Nar, anh thấy tôi có được không?”

A?

Bỗng có người đoạt mất lưỡi hái tử thần trên đầu Kiều Hân Hân, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, trông thấy một thiếu niên tóc đỏ đang cười toe toét, hoàn toàn không để Nar vào mắt.

Mà ngồi bên cạnh cậu là một ngự tỷ có vóc dáng đáng kiêu ngạo.

Cô ta khoanh tay, bộ ngực cỡ E cực kỳ bắt mắt.

“Thú vị thật đấy.”

Cô ta vốn tưởng trò chơi lần này sẽ rất nhàm chán, nhưng nếu có đối thủ mạnh xuất hiện thì sẽ vui hơn nhiều.

Xem ra đối thủ được ghép tới lần này... Quả là đầm rồng ao hổ.

Ở đầu kia của khoang thuyền, có người đang nằm dưới đất, đắp một chiếc khăn giấy ở trên mặt.

Hắn gối một tay sau gáy, tay kia nhàn nhã khoác ở trên bụng, cứ như thể đang được nghỉ phép phơi nắng cạnh bãi biển, chẳng để ý tới người khác chút nào.

Còn có một ông chú đang ngồi hút thuốc ở cửa, ông ta không ngừng phun từng vòng khói thuốc, tự vui đùa đến quên trời quên đất.

Kiều Hân Hân lướt mắt qua tất cả mọi người, đây đều là người ngoài hành tinh sao? Họ đều rất kỳ quái.

Chẳng có kẻ nào là bình thường.

Nghĩ một chút cũng thấy đúng, người bình thường nào lại đi tham gia loại trò chơi này? Ở đây, chỉ người chiến thắng mới có thể sống sót rời đi, mà kẻ thua cuộc chỉ có đường chết.

Chẳng lẽ bọn họ không sợ sao?

Không, vẫn có người biết sợ. Kiều Hân Hân thấy có người ngồi ôm đầu, sợ tới mức run lẩy bẩy.

Một vài người khác thì mang sắc mặt trắng bệch như cô, hiếm khi nào mở miệng, hẳn là bị đám người chơi lõi đời như Nar dọa sợ.

Tóm lại, độ khó của lần ghép đối tủ này quả thực đúng là năm sao, cơ hội sống sót dành cho đám người mới bọn họ là con số không tròn trĩnh!

Thật không công bằng! Có người hò hét ở trong lòng như vậy.

Nhưng thế thì đã sao, hệ thống ghép cặp đã phân chia rồi, chỉ có thể tiếp tục chơi mà thôi.

Kiều Hân Hân chậm rãi nhắm mắt, có lẽ họ sắp sửa lên đảo rồi, cô vẫn nên tiết kiệm sức lực thì hơn.

Quả nhiên, không bao lâu sau, ca nô chậm rãi cập bờ.

Các binh lính cầm súng đứng ngoài cửa, tất cả người chơi lục tục đứng dậy.

Bọn họ bước ra ngoài trong tư thế hai tay ôm đầu.

Kiều Hân Hân lẫn trong đám người, cô vẫn cúi gằm, đi theo người ở phía trước.

Bên rìa đảo nhỏ, một vị giáo viên đang đợi bọn họ.

“Xin chào, tôi là Nguyên Dã, giáo viên của mọi người.”

Lúc người đàn ông trung niên cười, trông ông ta có phần bỉ ổi âm hiểm. Ông ta dẫn đường ở phía trước, binh lính áp giải đám người chơi tới căn nhà hoang một tầng cách đó không xa.

Bên trong được bố trí như một phòng học, xếp rất nhiều bàn ghế, còn có bục giảng, bảng đen cùng tivi.

Lúc vừa vào phòng, có không ít người âm thầm dò xét, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy những món đồ cổ xưa như thế[1].

[1] Người ngoài hành tinh đã phát triển hơn rất nhiều, có lẽ không còn những thứ như phòng học nữa, nên thứ này được xem như đồ cổ với bọn họ.

Kiều Hân Hân đã sớm nhìn quen.

“Hoan nghênh mọi người đã tham gia trò chơi giết chóc lần này. Khác với những lần trước, trong số các vị đang ngồi đây ngày hôm nay, có tổng cộng bảy vị chủ kênh! Tôi xin thay mặt ban tổ chức cùng hàng tỷ khán giả, hoan nghênh các vị chủ kênh đã tham gia cùng chúng tôi!”

Nguyên Dã đứng trên bục giảng, bắt đầu bài phát biểu đầy nhiệt huyết.

Kiều Hân Hân nhìn ông, nhịp đập vô thức tăng nhanh.

Rất nhiều người chơi cũ đều nở nụ cười, a, bảy người sao.

“Không biết các vị chủ kênh có bằng lòng đứng dậy chào hỏi mọi người không nhỉ?”

“...”

Có không ít người đang ồn ào trong phòng học, nhưng lại không có chủ kênh nào đứng ra.

Đùa nhau à... Lúc còn ở trong khoang thuyền, đám người kia đã thảo luận là sẽ giết chủ kênh trước, dưới loại tình huống này, ai lại để lộ thân phận, tự tìm đường chết?

Sau khi thầy giáo Nguyên Dã đợi trong chốc lát, ông ta cười ha hả nói: “Xem ra tất cả mọi người đều đang xấu hổ nhỉ, vậy được rồi, để tôi trực tiếp nói về quy tắc nhé.”

Ông búng tay một cái, đám binh lính ở bên ngoài mang một rương đồ vào, bắt đầu đeo một thứ giống như vòng cổ trên cổ từng người chơi.

Thầy giáo Nguyên Dã giải thích: “Vật này chống thấm, chống rung, dao súng không vào, có thể thăm dò mạch đập, nhịp tim cùng vị trí cụ thể của mọi người. Nơi đây bốn bề là biển, mọi người sẽ không chạy thoát được đâu, có chạy chẳng giải quyết vấn đề gì. Nhớ cho kỹ, người không tuân thủ quy tắc sẽ chết nhanh hơn đấy.”

Kiều Hân Hân đưa tay sờ thứ mình đang đeo trên cổ, trông nó chẳng khác trong phim là bao.

Đây chính là cuộc chiến sinh tử!

Cô thực sự đã tham gia trò chơi tử vong nổi tiếng lừng lẫy, không còn bất kỳ đường lui nào.

Nguyên Dã tiếp tục giới thiệu: “Quy tắc của trò chơi lần này rất đơn giản, chính là giết hết tất cả những người xunh quanh bạn. Ba ngày sau, người sống sót duy nhất sẽ là người chiến thắng, chỉ người thắng mới có cơ hội rời khỏi hòn đảo này. Ngoài ra, người chiến thắng còn có thể nhận được số tiền thưởng trị giá mười triệu tệ. Đương nhiên, tuy mười triệu tệ này chẳng là gì với các chủ kênh, chỉ cần thực hiện vài lần phát sóng trực tiếp tử vong là có... Nhưng lần này, đánh cược bằng tính mạng thì nhất định sẽ lời to, không phải sao?”

Đương lúc nói đến cao hứng, ông ta bỗng cười phá lên: “Thật thú vị! Có nhiều khán giả đang xem ghê! Tôi rất tò mò đấy, người chiến thắng cuối cùng sẽ là những người chơi cũ, người chơi mới, hay là chủ kênh đây nhỉ?”

“A, đúng rồi -- Nếu ba ngày sau, trên đảo có hơn một người tồn tại, vòng cổ mà mọi người đang đeo sẽ tự động phát nổ. Bùm -- Tới lúc đó, tất cả đều sẽ tan xương nát thịt.”

Đừng nghĩ tới chuyện hợp tác để qua cửa, quy tắc của trò chơi lần này tàn khốc ở chỗ: Chỉ một người duy nhất có quyền sống sót.

Tất cả mọi người ngồi ngay ngắn, trên trán Kiều Hân Hân vã mồ hôi, cô không ngừng dùng giấy lau sạch. Nguyên Dã nhìn cô, khẽ cười: “Đừng quá căng thẳng, mỗi người đều có cơ hội thắng, có lẽ thần may mắn sẽ chiếu cố cô đấy.”

Chỉ nhìn thôi là biết Kiều Hân Hân là người mới, lại còn là một cô gái, thân thể mảnh khảnh khiến người ta cảm thấy cô không phải loại người mưu sinh bằng việc giết chóc.

Ở trong một trò chơi như thế này, cô chính là người có mệnh làm bia đỡ đạn.

Nguyên Dã chỉ tùy ý an ủi một chút, kỳ thực ông ta chẳng hề xem trọng Kiều Hân Hân.

Có năm người ông ta coi trọng nhất --

Người đầu tiên là Nar. Màn trình diễn lần trước của gã vô cùng kinh diễm, cũng coi như một trận thành danh.

Người thứ hai là cậu thiếu niên Bạch Y, tuy tên Bạch Y nhưng lại nhuộm một đầu tóc đỏ. Cậu ta xuất thân quý tộc, không sợ trời không sợ đất, đã liên tục tham gia vài ván trò chơi giết người, mỗi lần đềulà người sống sót cuối cùng.

Người thứ ba là Luna, khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, cô ta cũng là người chơi cũ, từng thắng tổng cộng ba trận.

Người thứ tư, Mạc Thiên, là một kẻ nghiện ma túy, thoạt nhìn vô dụng nhưng thực lực thật lại vô cùng dũng mãnh. Ngay khi trò chơi bắt đầu, y sẽ tiến vào trạng thái quên mình, người ở gần y đều sẽ phải chết.

Người thứ năm là Kylos, tuy hồ sơ của người này trống trơn, nhưng đã có kẻ lén báo cho ông biết có người đặc biệt nhét hắn vào để kiềm chế Nar.

Nguyên Dã ngẩng đầu tìm kiếm một vòng, phát hiện hắn đang ngồi ở hàng cuối cùng. Hắn gác hai chân lên bàn, trên mặt đắp một tờ giấy, không ngờ trong trường hợp này mà hắn còn ngủ được.

Người thắng cuộc lần này nhất định sẽ là một trong số bọn họ, những người còn lại... Đều chỉ là làm nền mà thôi, có lẽ sẽ mau chóng chết sạch.

Về bảy vị chủ kênh kia, kỳ thực trong tay ông ta có tư liệu của bọn họ, vốn muốn chào hỏi từng người, nhưng dường như họ không nhiệt tình lắm.

Ánh mắt Nguyên Dã rơi xuống người Kiều Hân Hân, ông ta cúi đầu nhìn hồ sơ trong tay, bỗng nhiên cười nói: “Dù sao mấy vị chủ kênh cũng phải phái ra một người đại diện chứ nhỉ? Hừm, là cô luôn đi.”

Trong nháy mắt, mọi sự chú ý đều tập trung ở Kiều Hân Hân.

Đầu óc Kiều Hân Hân trực tiếp trống rỗng.

Cô, cô, cô... Thân phận chủ kênh của cô cứ bị công khai như vậy sao!?

“Ha ha ha...”

Một tiếng cười thô bỉ truyền tới từ phía sau, đây chính là giọng cười của người đàn ông đã đề nghị giết hết chủ kênh trước: “Em gái à, không ngờ em lại chính là một chủ kênh đấy, cũng giỏi che giấu thật.”

“Nào nào, đừng ngại ngùng, đứng dậy chào hỏi mọi người đi.” Nguyên Dã ôn hòa nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.