Convert: Bến
Editor: Manh
Ánh mắt Nguyên Dã rơi xuống người Kiều Hân Hân, ông ta cúi đầu nhìn hồ sơ trong tay, bỗng nhiên cười nói: “Dù sao mấy vị chủ kênh cũng phải phái ra một người đại diện chứ nhỉ? Hừm, là cô luôn đi.”
Trong nháy mắt, mọi sự chú ý đều tập trung ở Kiều Hân Hân.
Đầu óc Kiều Hân Hân trực tiếp trống rỗng.
Cô, cô, cô... Thân phận chủ kênh của cô cứ bị công khai như vậy sao!?
“Ha ha ha...”
Một tiếng cười thô bỉ truyền tới từ phía sau, đây chính là giọng cười của người đàn ông đã đề nghị giết hết chủ kênh trước: “Em gái à, không ngờ em lại chính là một chủ kênh đấy, cũng giỏi che giấu thật.”
“Nào nào, đừng ngại ngùng, đứng dậy chào hỏi mọi người đi.” Nguyên Dã ôn hòa nhìn cô.
*
Kiều Hân Hân không biết mình dẫm phải vận cứt chó gì mà lại bị điểm danh trực tiếp như vậy. Hiện tại, tất cả những người tham gia trò chơi đều biết cô chính là một chủ kênh.
Tuy không tự mình nhìn, nhưng cô có thể cảm nhận được những ánh mắt không có ý tốt ở sau lưng... Da đầu Kiều Hân Hân tê dại, cô chậm rãi đứng lên, chân tay cứng ngắc.
Nguyên Dã rất hứng thú với nhóm chủ kênh, ông ta cười nói: “Đây là lần đầu tiên có chủ kênh tham gia trò chơi đấy, tôi tin rằng khán giả toàn vũ vụ đều đang theo dõi lần phát sóng trực tiếp này, hy vọng mọi người có thể biểu hiện thật kinh diễm!”
Bởi vì trò chơi giết tróc lần này là trận đầu tiên trong giải đấu mùa thu nên có rất nhiều trận ghép cặp khác nhau.
Tuy lượng khán giả sẽ bị phân chia, nhưng Nguyên Dã tin rằng trận đấu của bọn họ là trận có tỉ lệ người xem cao nhất, bởi vì những người được ghép cặp đều rất lợi hại!
Chờ đến khi lớp lớp người ngã ngựa, chỉ còn dư lại những chiếc máy bay chiến đấu tinh anh thì trò chơi sẽ trở nên rất đặc sắc.
Biết tình cảnh hiện tại của mình rất không tốt, dù sao cũng không thể tệ hơn nữa, Kiều Hân Hân bèn ngẩng đầu: “Thầy Nguyên Dã, nếu mọi người ngầm tạo ra quy tắc không hợp lý thì các ngài có xử lý việc này không?”
“Quy tắc không hợp lý?”
“Này người chơi mới, đừng nói nhảm nữa!” Một giọng nói âm trầm truyền đến từ phía sau, người đàn ông nào đó uy hiếp cô chẳng chút e dè.
Kiều Hân Hân không định để ý tới gã.
Cô nói thẳng: “Vừa nãy không ai chịu hưởng ứng khi ngài bảo các chủ kênh tự giới thiệu là vì bọn họ vốn đã thương lượng với nhau là sẽ giết hết chủ kênh trước.”
Dưới loại tình huống này, chỉ có kẻ ngu mới đứng ra.
Nguyên Dã hơi sửng sốt, còn có chuyện như vậy sao?
Ông đã chủ trì rất nhiều trò chơi giết chóc, đây vẫn là lần đầu tiên nghe về chuyện này -- A, đúng rồi, vì đây là lần đầu tiên có chủ kênh cùng tranh giành chiến thắng với người chơi mà.
Ông cầm ly nước lên uống một ngụm.
Sau khi nhuận giọng, ông khẽ nói: “Trò chơi tử vong lần này là vì lợi ích, cho dù ai lựa chọn tổ đội với ai cũng được. Nếu người chơi đã quyết định như vậy, ban tổ chức cũng không có quyền can thiệp. Thật xin lỗi, xem ra tôi đã liên lụy tới cô rồi.”
Có lẽ vị nữ chủ kênh này sẽ là kẻ chết đầu tiên nhỉ?
Ông ta vốn chỉ muốn giúp trò chơi thêm vui, không ngờ... Chậc chậc, cô gái này vẫn còn trẻ quá, thật đáng tiếc.
Tiếng nữ sinh giễu cợt vang lên trong phòng học, rất nhiều người đều đang cười nhạo hành động của Kiều Hân Hân. Cô cho rằng cô có thể tìm kiếm sự che chở từ ban tổ chức sao?
Mà Kiều Hân Hân chưa từng nghĩ mình có thể thay đổi quy tắc của trò chơi này. Cô biết, trong thế giới của cuộc chiến sinh tử, ai cũng có quyền lựa chọn tổ đội với ai hay giết người nào trước.
Mục đích cuối cùng khiến cô đứng lên là --
“Thầy Nguyên Dã, tôi có một yêu cầu.”
“Cô muốn gì?”
“Xin hãy để tôi là người ra ngoài đầu tiên.”
Tất cả mọi người vốn tưởng cô muốn yêu cầu ban tổ chức can thiệp, cưỡng chế thay đổi quy tắc của trò chơi, không ngờ cô lại nói một câu như vậy.
Khi trò chơi bắt đầu, mỗi người sẽ cầm ba lô sinh tồn của chính mình -- Bên trong có thức ăn cho ba ngày cùng vũ khí chiến đấu của bọn họ.
Mọi người sẽ điểm danh rồi xếp hàng để nhận đồ, nếu được làm người đầu tiên ra ngoài... Dường như xác suất sống sót sẽ lớn hơn một chút.
Bởi vì không ai biết người đó đã chạy theo hướng nào.
Thân phận chủ kênh của Kiều Hân Hân đã bị phơi bày, điều duy nhất cô có thể làm chính là trở thành người đầu tiên ra ngoài. Hay nói cách khác, nếu cô không phải là người ra đầu tiên, cô sẽ rất dễ bị người ra trước theo dõi. Một khi trò chơi bắt đầu, cô sẽ lập tức mất mạng.
Yêu cầu của Kiều Hân Hân hợp tình hợp lý mà không quá đáng, Nguyên Dã hơi thay đổi cách nhìn về cô.
Dưới tình huống nguy hiểm như vậy, cô vẫn còn có thể lạnh lùng giành giật hy vọng sinh tồn lớn nhất cho bản thân.
Không chỉ riêng Nguyên Dã, ngay cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu bình luận “6666666“.
[Chủ kênh đúng là gặp nguy mà không loạn...]
[Căng thẳng quá, ánh mắt những người kia nhìn chủ kênh thật đáng sợ!]
[Cứ như một đám sói trông thấy một chú cừu nhỏ ấy...]
[Mẹ nó chứ! Cái gã Nguyên Dã này đúng là biết thêm phiền phức! Nếu gã không đáp ứng yêu cầu của chủ kênh, chúng ta cùng viết thư khiếu nại hắn đi!]
[QAQ Trò chơi giết chóc chết tiệt... Chúng ta thích xem phim cỡ nào, kết quả...]
[2333 Chỉ mình tôi cảm thấy kích thích thôi à?]
[ Thực ra, tôi thấy rất kinh hỉ vì Kiều Kiều đã tham gia trò chơi giết chóc lần này!]
[( ▽ ) Tôi rất muốn nhìn thấy bộ dạng đại sát tứ phương của chủ kênh đó...]
*
Đủ mọi kiểu bình luận, có lo lắng, có xem trò vui... Dù sao, số người xem trực tuyến của Kiều Hân Hân đã lên tới ba trăm ngàn, ngoài fan ra thì ai quan tâm tới sự sống chết của cô chứ?
Cái mọi người muốn thấy là những hình ảnh kích thích.
Suy nghĩ hồi lâu, Nguyên Dã mới mỉm cười nói: “Được, nếu tôi đã không cẩn thận đẩy cô lên đài tử hình, tôi sẽ gắng sức bù đắp một ít vậy! Mời cô lên bục giảng cầm ba lô sinh tồn của mình.”
Kiều Hân Hân bước về phía bục giảng, tất cả ánh mắt ở trong phòng đều tập trung trên người cô. Cô cho rằng mình sẽ vô cùng hoảng loạn, nhưng đến một bước này thì lại vô cùng bình tĩnh.
Nguyên Dã đưa một ba lô ngụy trang cho cô. Ôm nó vào ngực, cô cảm thấy ba lô có chút nặng.
Tâm tình Kiều Hân Hân bỗng trầm xuống.
Nếu là vũ khí hơi nặng một chút thì không thể mang bên người như súng ống hay dao găm, khi cần chiến đấu cũng không quá tiện lợi.
Có lẽ, thứ trong ba lô không phải là một món vũ khí tốt.
Trong cuộc chiến sinh tử, không phải ai cũng có thể lấy được súng, thứ gì cũng có thể xuất hiện. Kiều Hân Hân chậm rãi điều chỉnh hô hấp, cô bỗng xoay mặt về phía tất cả các người chơi.
“Lúc trước tôi đã nói dối đấy, tôi không tới từ hành tinh Tanaris đâu. Tôi là Kiều Hân Hân, là một chủ kênh sinh hoạt, thỉnh thoảng sẽ làm chương trình phát sóng trực tiếp tử vong -- Ừm, tôi tới từ trái đất.”
“Trái đất?”
“Trời ơi, có chủ kênh người trái đất thật hả?”
“Thật đúng là ngoài ý muốn, nghe nói tất cả bối cảnh trong trò chơi giết chóc đều tới từ trái đất đấy -- Nếu đúng là thế thì không phải nữ chủ kênh kia rất quen thuộc với mấy thứ này sao?”
Vô số người trong phòng học chau đầu ghé tai, chẳng ai ngờ ở đây sẽ có chủ kênh người trái đất.
Đây là một giống loài khan hiếm cỡ nào!
Nguyên Dã tán thưởng: “Hóa ra là một vị chủ kênh tới từ trái đất, tôi rất vui vì có thể gặp được cô.”
“Thầy Nguyên Dã, tôi cũng rất vui vì có thể gặp được ông.” Ngừng một chút, trên khuôn mặt Kiều Hân Hân lộ ra tia cười có ý vị sâu xa: “Cảm ơn ông đã bằng lòng để tôi làm người ra ngoài đầu tiên, ông đã giúp tôi rất nhiều rồi đấy.”
Cô... Cô nở nụ cười ư?
Nguyên Dã ngẩn người, nụ cười vừa rồi của Kiều Hân Hân có vẻ tự tin đến khó hiểu, khác hẳn với bộ dạng bó chân bó tay lúc trước.
Không chỉ riêng ông mà tất cả mọi người đều chú ý tới sự biến hóa của Kiều Hân Hân.
Phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ.
[Mẹ nó! Là tôi hoa mắt đấy à!? Nụ cười mới nãy của chủ kênh thật quỷ dị!!]
[Không thể tuyệt hơn được nữa!]
[Từ con cừu nhỏ thành sói xám già chỉ trong nháy mắt! Lẽ nào chủ kênh vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ?]
[Ai có thể nói cho tôi biết vị chủ kênh này có lợi hại hay không không? Tôi vừa tới lần đầu tiên thôi, nhưng đã đổ trước nụ cười mới nãy của chủ kênh rồi! Ngầu quá xá!]
[Tôi tôi tôi tôi muốn theo dõi! Tôi muốn lưu trữ! Tôi muốn hâm mộ cô ấy!]
Trong phòng học lập tức yên ắng.
Khí tràng của Kiều Hân Hân đã thay đổi, cô đứng ở đó, dường như cô mới là chúa tể của trò chơi lần này.
Tất cả mọi người sửng sốt, cô gái trông mỏng manh yếu đuối kia... Lẽ nào cô ta cố ý? Lúc trước luôn tỏ vẻ sợ hãi để giành làm người ra ngoài đầu tiên sao?
Thực ra, nếu trở thành người ra ngoài đầu tiên thì có thể làm rất nhiều chuyện.
Ít nhất, không kẻ nào biết hành tung của Kiều Hân Hân, cô cũng có thể bài bố trận chiến, có thể lùi bước giết người, nếu muốn cũng có thể trực tiếp theo dõi một người.
Hơn nữa, có lẽ những chủ kênh bằng lòng đăng ký trò chơi đều thường xuyên thực hiện phát sóng trực tiếp tử vong -- Tuy họ không thể mất mạng ở trong đó, nhưng con người lại được rèn giũa tỉ mẩn.
Mà quê hương của cô lại là trái đất...
Lẽ nào, cô mới là con ngựa đen[1] được ghép cặp tới lần này!?
[1] 黑马 (Hắc mã): Người cạnh tranh với thực lực khó lường.
Kiều Hân Hân không nhiều lời nữa, cô chỉ cần ung dung nhìn những người chơi kia rồi cười thật tùy ý, bọn họ sẽ tự liên tưởng tới vô số khả năng.
Trong trò chơi tàn khốc máu tanh như thế này, tất cả mọi người đều rất đa nghi, họ không dám khinh thường bất kỳ kẻ nào.
Đây chính là hiệu quả mà Kiều Hân Hân muốn.
Hiện tại cô đang tuyên bố cho bọn họ biết -- Tôi không dễ chọc đâu!
Cô vốn là cá nằm trên thớt, mặc người chém giết, nhưng bây giờ cô lại có quyền lựa chọn. Trước khi những người chơi không có chủ kiến và đã bị dắt mũi kia muốn xuống tay với cô, họ sẽ phải suy nghĩ kĩ trước khi hành động, liệu chủ động trêu chọc cô có khiến mình chết nhanh hơn không!
Kiều Hân Hân biết, tuy những người chơi lợi hại và giàu kinh nghiệm kia chưa hẳn sẽ rút lui, nhưng trò chơi này có tận bốn mươi hai người, không phải cô có thể loại bỏ rất nhiều người khác sao?
Mọi người đều vội vàng bảo vệ mình, cho dù có tổ đội cùng nhau tới phút cuối thì cũng sẽ phải chém giết nhau còn gì? Ai có thể liên tục dõi theo cô chứ?
Kiều Hân Hân đã giảm bớt phiền phức giúp bản thân ở mức độ tối đa, mặc dù cô không nhớ lần cuối cùng mình đứng trên bục giảng là lúc nào.
Mấy năm nay, cô vẫn luôn sợ những dịp như vậy, sợ phải lên tiếng công khai, nhưng một khi bị ép buộc, con người cũng chẳng thể quan tâm nhiều như thế nữa. Kiều Hân Hân biết, bây giờ cô không thể để lộ bất kỳ sự hoảng loạn yếu đuối nào.
Cho dù là ở đâu, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh luôn là bản năng của con người.
Nếu cô muốn tiếp tục sống, cô nhất định phải xuất ra thứ khí tràng có thể trấn áp bọn họ!
Dù sao, cô là người có thể thích ứng với kịch bản của cuộc chiến sinh tử nhất trong bốn mươi hai người, bởi vì cô tới từ trái đất!
“A, không sao, không cần khách khí.” Nguyên Dã không biết cô đang ám chỉ điều gì, sao tự dưng ông ta lại có cảm giác nuôi ong tay áo thế nhỉ?
Ông ta lui về phía sau một bước, đưa tay trái làm động tác “Mời”: “Mời cô rời đi từ bên này.”
“Cảm ơn ông.”
Kiều Hân Hân đeo ba lô, ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi mà không quay đầu lại.
Ánh mắt của mọi người chuyển động theo cô, từ khi người đầu tiên ra ngoài, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng.
Mọi người đều chờ tới lượt phân phát ba lô sinh tồn.
Chỉ có một người vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi như cũ, nhưng sau khi Kiều Hân Hân rời khỏi đây, hắn lấy khăn giấy trên mặt xuống.
Ngũ quan của hắn anh tuấn, có chút phong thái của một minh tinh lớn, nhất là cặp mắt màu xanh biếc tựa ngọc bích khiến người ta mê muội kia.
Khóe miệng hắn vương ý cười, xem ra vị chủ kênh Tiểu Kiều này cũng không phải kiểu người không chịu nổi một đòn như chủ thuê đã nói.
Tất cả người chơi lần lượt rời đi, cuối cùng, nơi này chỉ còn lại một mình Kylos.
Nguyên Dã nghi hoặc nhìn ba lô sinh tồn trên bục giảng, ông ta đếm đi đếm lại mấy lần, một, hai ba, ba hai một... Không đúng, sao lại thừa tận ba cái?
Kylos không mời mà tới, chủ động bước tới bục giảng, tùy tiện cầm một chiếc ba lô.
“Thầy Nguyên Dã vất vả rồi.”
“Ách, không vất vả không vất vả.”
Đối với Kylos, Nguyên Dã vẫn luôn tò mò, gã thực sự lợi hại như mọi người nói sao?
Sau khi Kylos rời đi, trong phòng học chỉ còn lại mình Nguyên Dã.
Rất nhanh, có người bước vào phòng học.
“Thầy Nguyên Dã, hai học sinh khác sẽ lập tức tới ngay.”
“Còn hai người nữa cơ à?”
“Đúng vậy, nghe nói vì hệ thống ghép cặp lần này xảy ra vấn đề nên họ mới tới muộn hơn so với những người khác. Một vị là người chơi, một vị là chủ kênh.”
“Tổng cộng có bao nhiêu người tham gia trò chơi lần này thế?”
“Bốn mươi ba người.”
“Nếu theo quy tắc thì không phải chỉ có bốn mươi hai học sinh thôi sao?”
“Ách, có một người được sắp xếp vào, nên quy tắc của trò chơi vẫn là “Giết bốn mươi mốt người” như cũ.”
“Ý cậu là... Kylos sao?”
“Đúng vậy, chính là hắn.”
Nguyên Dã cảm thán: “Người kia quả thực được mời tới để đối phó riêng với Nar à? Rốt cuộc thân phận của hắn là gì thế?”
“Hắn là sát thủ cực kì nổi tiếng trong liên minh tinh tế, nhưng lần này chủ thuê mời hắn không phải để chiến thắng trò chơi, mà là để giết một vị chủ kênh tới từ trái đất.”
“... Cái... Cái gì?!”
Không ngờ lại có sát thủ trà trộn vào trò chơi giết chóc, hơn nữa hắn còn nhằm vào cô gái kia!
“Vũng nước này sâu lắm.” Người nói chuyện xác định 100% rằng không vị khán giả nào có thể nghe được đoạn đối thoại giữa gã và Nguyên Dã. Y hơn hơi cúi mình, nhỏ giọng nói: “Bởi vì trong trò chơi này có thêm một người, nên số lượng người sống sót cũng gia tăng. Tên Kylos này không chỉ tới để diệt trừ vị chủ kênh người trái đất kia đâu, mà hắn còn tới để giúp một chủ kênh khác giành chiến thắng.”
“Chao ôi, tôi thấy chủ thuê của hắn thật hèn hạ.”
Rốt cuộc Nguyên Dã cũng biết chuyện gì đang xảy ra, xem ra chủ kênh của các đài truyền hình danh tiếng cạnh tranh cực kỳ khốc liệt, khốc liệt tới mức muốn đánh đổi bằng mạng sống của chính mình.
Kỳ thực, ông ta rất có hảo cảm với Kiều Hân Hân.
Chỉ là, vận khí của cô lại kém một chút, đối thủ cạnh tranh của cô -- Cũng chính là vị chủ kênh mà gã Kylos kia bảo vệ, nhất định có thể sống tới phút cuối.
Cuối cùng, trò chơi sẽ trở thành màn trình diễn của riêng Kylos.
Ngay cả những người chơi giàu kinh nghiệm kia cũng sẽ trở thành đá kê chân cho Kylos cùng vị chủ kênh nọ.
“Thầy Nguyên Dã, mời thầy lập tức thông báo cho mọi người biết sẽ có hai người được phép sống sót trong trò chơi lần này.”
“Được, tôi biết rồi.”
Một khi thông báo được phát ra, bố cục trận đấu sẽ âm thầm thay đổi.
Có lẽ, sẽ có người liên thủ lại, như vậy phần thắng sẽ lớn hơn nhiều so với một thân một mình.
Mà đối với biểu hiện lúc trước của Kiều Hân Hân, kỳ thực Nguyên Dã rất ngạc nhiên, liệu có người chơi giàu kinh nghiệm nào chủ động ném một cành ô liu cho cô không nhỉ?
Dù sao, cô có vẻ ưu tú hơn rất nhiều người.
“Chúc cô may mắn.” Nguyên Dã không nhịn được mà nói.
Trò chơi lần này thú vị hơn tưởng tượng của ông ta rất nhiều. Ông ta vốn đã lặng lẽ chọn một đội -- Đúng vậy, ông ta vốn ủng hộ Nar và những người chơi khác, nhưng hiện tại ông ta lại cảm thấy, nếu vị chủ kênh người trát đất kia có thể lật kèo dưới tình huống nguy hiểm như vậy thì mới thực sự thú vị!
Cố lên, Kiều Hân Hân!