Convert: Bến
Editor: Mãn Mãn
Khoảng 9 giờ tối, Kiều Hân Hân mới về đến nhà.
Phố Nam Hậu cực kỳ náo nhiệt, cả con đường đều là quán bar với đèn đỏ rượu xanh. Cuộc sống về đêm của riêng thành phố lớn chỉ vừa bắt đầu.
Vòng qua khu nhà cũ từ bên này, bầu không khí lập tức thanh tịnh hơn rất nhiều, đường trong đường ngoài tựa như hai thế giới.
Kiều Hân Hân men theo đèn đường về chỗ ở. Cô thấy đèn trong phòng còn sáng, chẳng lẽ giờ này Lý Mục không ở quán bar trông coi sao?
Cô dùng chìa khóa mở cửa, đụng phải Lâm Tử Thần đang đắp mặt nạ dưỡng da, hai người đều giật mình.
“Ồ, cô về rồi à?”
Lâm Tử Thần chào hỏi như thường, cô đã biết bạn cùng nhà của mình chính là Kiều Hân Hân trước khi vào ở.
Mà Kiều Hân Hân vẫn còn đang sững sờ nhìn cô, cảm thấy giọng của cô gái này rất quen tai, có phải cô đã từng nghe qua ở nơi nào không?
Lâm Tử Thần bóc mặt nạ dưỡng da, cô cười nói: “Là tôi đây.”
“A...”
Chính là vị hàng xóm lúc trước, Lâm Tử Thần.
Cô mặc một bộ quần áo ở nhà giản dị, mang lại cảm giác hoàn toàn khác so với lần gặp mặt trước đó.
Kiều Hân Hân kinh ngạc nói: “Cô là người thuê nhà mới à?”
“Đúng vậy.”
“Không phải ngày mai cô mới tới sao?”
“Tới sớm một ngày cũng đâu có vấn đề gì, ngày mai tôi còn phải bay vào ca sáng, nên cần chuẩn bị chỗ ở mới cho xong. Lý tiên sinh cũng đã nói rõ ràng với tôi rồi, tôi sẽ ở gian phòng của anh ấy... Khi tôi biết người ở cùng nhà với mình chính là cô, tôi rất vui vẻ.”
Dừng một chút, cô giận dữ nói: “Cũng là chuyện đáng để vui mừng duy nhất trong mấy ngày gần đây.”
Lâm Tử Thần dường như có rất nhiều tâm sự, Kiều Hân Hân cũng không hỏi nhiều. Cô đóng cửa, khẽ nói: “Hoan nghênh cô đã tới.”
Cô vẫn có chút kháng cự về chuyện người thuê mới, nhưng nếu người này là Lâm Tử Thần, dường như càng dễ tiếp nhận hơn so với việc ở cùng một người xa lạ.
“Hôm nay tôi rất mệt nên về phòng nghỉ ngơi đây, ngày mai tôi còn phải dậy sớm.”
Lâm Tử Thần cũng không định làm quen với Kiều Hân Hân. Thứ nhất, cô cảm thấy, dựa vào tính cách thiếu nhiệt tình của Kiều Hân Hân, cô ấy sẽ không vội vã trong chuyện này. Thứ hai là vì tâm tình gần đây của cô quả thực không tốt lắm.
Cả người rất mệt mỏi, chỉ muốn nằm trên giường thư thả đầu óc.
“Ừm, chúc cô ngủ ngon.”
“Cô cũng ngủ ngon nhé.”
Lâm Tử Thần về phòng Lý Mục.
Hôm nay, khi Lý Mục ra ngoài, anh đã thu dọn toàn bộ đồ đạc của mình, phòng của anh không lớn cũng không nhỏ, đèn trong phòng hơi tối, nhưng giường vừa lớn vừa thoải mái.
Chuông di động chợt vang lên, Lâm Tử Thần nhận điện thoại, giọng lạnh lùng.
“Anh còn có việc gì à?”
“Tử Thần... Hai chúng ta không thể ngồi nói chuyện tử tế được sao?”
“Tôi và anh chẳng có chuyện gì hay để nói cả.”
“Em nghe anh giải thích đã, anh thực sự không cố ý vạch trần chuyện em trai của em đâu. Anh biết anh đã mang lại rất nhiều phiền phức cho em trong những ngày này, thật sự xin lỗi... Vậy nên, anh muốn mời em ăn cơm để nói một lời xin lỗi tử tế với em.”
“Đừng, anh chẳng có gì phải xin lỗi tôi cả, là tôi có mắt như mù, không phân biệt được chó với người. Phóng viên Triệu, tin tức mà anh đưa ra lần này chính là tin độc quyền đấy, anh có thăng chức không? Có được tăng lương không? Anh cầm tiền thưởng trong tay mà không chê phỏng tay à? Anh muốn mời ai bữa cơm này thì mời, tôi chẳng có phúc để hưởng đâu!”
Sau khi nói xong, Lâm Tử Thần liền cúp điện thoại, trực tiếp tắt máy.
Ngẫm lại khi vừa gặp người đàn ông này, cô cảm thấy gã đạo mạo trang nghiêm, giỏi giang hơn người. Hiện tại nhìn lại, hóa ra cũng chỉ là kẻ tiểu nhân hèn hạ, mặt chó thân người.
Lâm Tử Thần chỉ có thể cảm khái mắt mình bị mù, may mà cô cùng gã đàn ông kia vẫn còn đang ở trong trạng thái mập mờ, cách việc xác định quan hệ còn rất xa.
Nếu thực sự ở bên nhau, cô sẽ buồn nôn muốn chết.
Thế nhưng... Trong lòng cô vẫn có chút khó chịu.
Dù sao, khi còn chưa hiểu rõ nhân phẩm của người đàn ông kia, cô đã có chút hảo cảm với gã. Nhớ tới những hành động ngọt ngào lúc trước chỉ càng khiến cô thêm đau xót.
Quên đi quên đi, ngủ đi thôi, dù sao cô cũng đã chuyển sang nhà mới, hy vọng cuộc sống sau này của cô sẽ tốt hơn.
Thời gian qua có quá nhiều chuyện phiền lòng... Haizzz.
*
Vài ngày sau, Kiều Hân Hân không chạm mặt Lâm Tử Thần thêm lần nào, bởi vì cô ấy luôn bay ra nước ngoài.
Lý Mục cũng liên tục không xuất hiện, về sau Kiều Hân Hân mới biết anh đã đi du lịch. Cô cảm thấy cuộc sống của Lý Mục mới thực sự là nhàn nhã. Số tiền kiếm được từ quán bar mà anh mở cũng đủ để anh đi du lịch muôn nơi.
Không có người nuôi cơm, Kiều Hân Hân phải bắt đầu tay làm hàm nhai. May mà trong thẻ của cô vẫn còn 400 tệ. Cô mua không ít đồ ăn, đặt trong tủ lạnh, mỗi ngày đều làm những món khác nhau.
Tài nấu nướng của Kiều Hân Hân không quá cầu kỳ nhưng lại rất nhuần nhuyễn. Bình thường, khi vừa đến 12 giờ trưa, khán giả liền vội vã đăng nhập vào phòng phát sóng trực tiếp chỉ để xem cô nấu cơm.
Rất nhiều người cảm khái, người nào cưới được cô thì sẽ rất có phúc.
Ngày mùng 1 tháng 8 chính là thời điểm TV Thái Dương thống kê tiền lương. Khoảng mười giờ sáng, hậu trường sẽ cho ra số liệu chi tiết.
Nguồn thu nhập của Kiều Hân Hân chủ yếu đến từ “Tước vị”, “Khen thưởng” cùng tiền thưởng dành cho chủ kênh đứng đầu bảng người mới.
Phát sóng trực tiếp đến cuối tháng 7, tổng số tiền khán giả khen thưởng cô là 7000 hạt đậu ánh sáng, phần của chủ kênh là 4900 hạt.
Tiền thưởng cho vị trí đầu bảng là 5000 hạt đậu ánh sáng, cộng hai phần tiền này lại liền vượt quá một vạn tệ. Kiều Hân Hân có chút hoảng hốt... Đối với cô, việc phát sóng trực tiếp chẳng có gì khó khăn. Ngoài lần mệt nhoài ở trên đảo Đầu Lâu, bình thường cô đều dành phần lớn thời gian để làm những việc mà mình nên làm, không cố ý sắp xếp tiết mục gì.
Một vạn tệ này tựa như rơi từ trên trời xuống.
Thứ khiến cô càng thêm giật mình còn nằm ở phía sau.
Khi cô kéo hóa đơn xuống, liền phát giác thứ đem lại lợi nhuận nhiều nhất chính là tước vị, bản thân cô lại phát tài một phen.
Cô dụi mắt, không thể không đặt ngón tay lên màu hình màu xanh nhạt, đếm từng con số.
Một, mười, trăm, ngàn, vạn...
385310!
35 vạn tệ! Thu nhập đến từ tước vị của cô lên đến 35 vạn tệ!
Kiều Hân Hân biết ngành phát sóng trực tiếp rất nổi bật trong hai năm gần đây, một chủ kênh có danh tiếng kiếm được mấy chục vạn tệ cũng không được coi là nhiều... Nhưng khi loại chuyện như vậy rơi xuống đầu mình, cô cảm thấy mình như đang nằm mơ, hơn nữa, khán giả của cô còn đặc thù như vậy.
Sau khi hóa đơn xuất hiện, không đến nửa tiếng sau, Kiều Hân Hân nhận được tin nhắn của ngân hàng, tài khoản của cô có thêm 368210.74 tệ.
Cô cầm di động hồi lâu mà không kịp phản ứng, số tiền này... Thực sự đã được gửi vào trong tài khoản của cô!
Không đến một tháng, cô kiếm được những ba mươi sáu vạn...!
Trong tài khoản của Kiều Hân Hân chưa bao giờ có nhiều tiền như vậy. Mãi cho đến khi nhận được khoản tiền do TV Thái Dương chuyển đến, cô mới biết phát sóng trực tiếp thực sự có thể kiếm tiền!
Cô kích động gọi điện thoại cho Lý Mục.
Lý Mục đang ngồi ăn sáng trong khách sạn, nhận được điện thoại của Kiều Hân Hân thì rất kinh ngạc. Đây cũng là lần đầu tiên Kiều Hân Hân chủ động gọi cho anh.
Trước đây, khi có chuyện gì, cô đều gửi tin nhắn. Lý Mục chưa bao giờ thấy cô gọi cho ai, dường như cô có chút sợ điện thoại.
“Tóm lại... Chính là... Rất nhiều tiền! Có hơn ba mươi vạn tệ lận! Có phải hệ thống tính sai hay không? Liệu số tiền này có bị lấy về không?”
“A, hơn ba mươi vạn sao, chẳng kém con số tôi đã dự đoán là bao.”
Lý Mục gắp một cái bánh bao Thượng Hải(*), nước canh ở trong rất thơm, khiến người ta ăn xong còn thòm thèm.
Anh nghiêm chỉnh bỏ một cái vào trong miệng, vì nhai thức ăn nên nói không rõ ràng: “Cô thử ngẫm lại xem, ngày phát sóng trực tiếp tử vong của cô kết thúc, khán giả liền trực tiếp mua 128 tước vị kỵ sĩ cho cô. Một chức kỵ sĩ cần 3999 hạt đậu ánh sáng, TV Thái Dương lại lấy đi ba phần... Số dư còn lại không phải đều là của cô sao.”
Khen thưởng cùng tiền thưởng đều là phần thưởng tốt, nhưng trên thực tế lại chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.
Vậy nên, nếu Kiều Hân Hân muốn kiếm được trên sáu con số mỗi tháng, phải thực hiện ít nhất một lần phát sóng trực tiếp tử vong.
Đối với người mới mà nói, kiếm được hơn ba mươi vạn tệ một tháng đã là không ít. Nhưng đối với những chủ kênh cực kỳ nổi tiếng ở TV Thái Dương, chút tiền ấy chẳng đủ để nhét kẽ răng.
Lý Mục đã sớm quen với việc này. Những vị chủ kênh mà anh từng phụ trách đều có lượng thu nhập cao nhất trang mạng, chưa ai có thể phá vỡ kỷ lục này.
“Nhiều tiền như vậy... Thực sự đều là của tôi sao?”
Kiều Hân Hân luôn cảm thấy trang web đã thống kê sai, gửi nhầm tiền của người khác tới chỗ cô. Đến lúc giải quyết bug, nếu số tiền này lại bị lấy về...
“Yên tâm đi, đều là của cô cả, cầm tiền đi khao chính mình một bữa đi. Thật ra việc phát sóng trực tiếp cũng rất vất vả, ngày nào cũng chiếm dụng 8 tiếng của cô còn gì. Hân Hân, sau này chúng ta sẽ càng tốt hơn, đúng không?”
Đúng không?
Kiều Hân Hân cũng không nhịn được mà hỏi thầm trong lòng, về sau sẽ tốt hơn sao?
Cô hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Đúng!”
Sau khi nhận được tiền lương từ TV Thái Dương, tảng đá lớn trong lòng Kiều Hân Hân cuối cùng cũng rơi xuống. Hiện tại cô đã có tiền, cũng đồng nghĩa với việc cô thực sự không cần tính toán tiền thù lao ở trang diendanlequydon tranh dài kỳ.
Không cần phải suy nghĩ ngày mai sẽ ăn gì nếu không có độc giả nào đọc truyện, cô có thể lưu giữ sự nhiệt tình của mình ở mức độ cao nhất, vẽ thứ mà cô muốn vẽ nhất.
Cứ có tiền là có động lực.
Kiều Hân Hân càng ngày càng muốn làm nghề phụ phát sóng trực tiếp này thật tử tế. Bình thường cô sẽ nghĩ thật nhiều cách để giao lưu cùng khán giả, cũng sẽ thực hiện chương trình phát sóng trực tiếp tử vong mỗi tháng thật tốt.
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Hân Hân nằm trên giường nhìn trần nhà, mãi cho tới khi tâm tình của cô cực kỳ kích động.
Cô mãnh liệt muốn chia sẻ niềm vui sướng của mình cùng người khác.
Chỉ tiếc là hiện tại bên cạnh cô không có người này.
Khối vuông màu xanh trôi nổi giữa không trung chậm rãi xoay tròn, Kiều Hân Hân kéo nó xuống, mở cột bạn bè.
Nơi đó có tên của một người.
Kaka.
ID của hắn vẫn luôn là màu xám, đúng như lời hắn nói: Hắn bị niêm phong tài khoản, không thể đăng nhập vào TV Thái Dương trong hai tháng.
Nếu hắn ở đây thì tốt rồi, cô có thể tâm sự với hắn về tình hình gần đây... A, hay là gửi tin nhắn cho hắn nhỉ, chờ hắn đăng nhập liền nhận được.
Kiều Hân Hân nói với hắn về tình huống của mình, chẳng hạn như tòa soạn truyện tranh Alice, chẳng hạn như người thuê nhà mới, cùng khoản tiền lương đầu tiên mà cô nhận được.
Đương nhiên, cô không tiết lộ con số cụ thể, bản thân cô cảm thấy quan hệ giữa mình và Kaka còn chưa tới mức có thể thoải mái bàn luận về tình trạng thu nhập cá nhân. Cô chỉ tỏ vẻ nhận được rất nhiều thù lao, vượt qua dự liệu của chính bản thân mình.
Sau khi gửi tin nhắn, cô liền ẩn màn hình để đi tắm.
Mấy hôm trước đã hẹn Tranh Tử xong xuôi, họ sẽ cùng ăn cơm ở quán ăn cũ vào trưa hôm nay.
Lần này Kiều Hân Hân sẽ mời khách, sau khi ăn xong bọn họ còn muốn cùng đi dạo phố.
Do cách đó khá gần, Tranh Tử đã tới quán ăn nhỏ từ rất sớm. Cô chọn một vị trí tốt, ngồi chờ Kiều Hân Hân đến.
Hôm nay là cuối tuần, quán ăn rất đông người. May mà cô tới sớm, nếu tới muộn một chút liền phải xếp hàng đợi ở ngoài.
Khoảng 12 giờ Kiều Hân Hân mới đến. Cô mặc một bộ đầm màu trắng, cũng là thứ duy nhất mà cô có thể mặc khi ra ngoài.
Tính cách của Tranh Tử cẩu thả, chưa từng chú ý cách ăn mặc của Kiều Hân Hân, chỉ cảm thấy cô khá giản dị.
(*) 汤包 (Tiểu long bao, hay bánh bao súp, bánh tiểu long bao): Có nghĩa là “Bánh bao trong cái lồng nhỏ“. Đây là món là đặc sản của Thượng Hải, với phần nhân thịt lợn hoặc cua và nước dùng đậm đà ở bên trong. Ngoài ra, nhân bánh có thể bao gồm trứng cá, hải sản, thịt rắn cùng các loại hải sản khác.
Xin cảm ơn các bạn: DiệpNgạn, Hà Anvil, Lam Cô Nương, Mushaderland, My heaven, Nguyễn Vũ An Thy, Thiên Minh Tuyết, anvils2_99, shirochan đã thanks và ủng hộ cho truyện ạ :D
_________________