Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu

Chương 49: Chương 49: Chương 46: Toàn bộ đàn ông trên thế giới này đều là tình địch (1)




Convert: Bến

Editor: Mãn MãnConvert: Bến

Editor: Mãn Mãn

Editor: Xin lỗi các bạn nha, hai ba hôm trước phía trường mình mới thông báo là có lịch interview gấp nên mấy ngày này mình vội chuẩn bị tài liệu và đọc thông tin công ty, bởi vậy chương truyện mà mình hứa sẽ đăng vào thứ 2 bị hoãn tới hôm nay. Hôm nay phỏng vấn hơi kém nên đang buồn quá QAQ.

Dù sao cũng cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn đợi chương mới nhé. Mình mong các bạn biết là từ đáy lòng mình rất vui khi nhận được sự ủng hộ của các bạn.

Cuối cùng, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ :“)

*

Tóm tắt chương trước: Người bạn cùng nhà mới của Kiều Hân Hân là Lâm Tử Thần đã tới ở cùng với cô, còn Lý Mục - người quản lý của cô đã ra ngoài du lịch, nhường lại khoảng trống cho hai cô gái. Tuy nhiên, họ vẫn chưa tiếp xúc nhiều, thứ nhất là bởi tính cách của Kiều Hân Hân, thứ hai là bởi sự bận bịu của Lâm Tử Thần.

Vào lúc này, khoản tiền lương đầu từ TV Thái Dương được gửi đến cho Kiều Hân Hân. Choáng váng trước số tiền quá lớn, cô gọi điện cho Lý Mục để xác nhận tiền thực sự là của mình, và chia sẻ niềm vui với Kaka - người bạn chưa bao giờ gặp mặt thông qua tin nhắn xuyên ngân hà.

Số tiền mà cô hiện có trong tay đã loại bỏ nỗi lo của việc không được vẽ thứ mình thích mà Kiều Hân Hân vẫn luôn trăn trở khi nhận công việc họa sĩ vẽ truyện tranh. Ngoài ra, trước khi gặp mặt Tranh Tử trong cuộc hẹn thứ 2 của hai người, cô quyết định mình sẽ sắm sửa thêm quần áo cho bản thân với số tiền mà mình kiếm được từ việc phát sóng trực tiếp.

*

Hôm nay Tranh Tử mặc quần yếm bò ngắn, mái tóc buộc thấp ở hai bên, trông rất dễ thương.

Cô hết sức phấn khởi kéo Kiều Hân Hân qua ngồi, cười hì hì nói: “Đã mấy ngày không gặp cậu rồi, tôi rất nhớ cậu đó.”

Kiều Hân Hân đã quen với tính cách của Tranh Tử, cô cười cười, không biết mình nên đáp lời thế nào.

“Cậu muốn ăn gì?” Tranh Tử nhiệt tình hỏi.

Lần trước họ đã chọn rất nhiều món, cô không biết Kiều Hân Hân có đặc biệt thích gì không.

Kiều Hân Hân nghĩ một hồi rồi đáp: “Tôi thế nào cũng được, cậu chọn đi.”

“Vậy thì tôi sẽ không khách khí đâu nhé!”

Tranh Tử gọi nhân viên phục vụ, chọn mấy món đồ ngọt. Kiều Hân Hâm cảm thấy cô ấy vui vẻ hơn rất nhiều so với lần đầu đi ăn, không biết có phải bởi vì được nghỉ ngơi vào cuối tuần hay không.

“Ăn cơm xong, chúng ta đi dạo ở phố buôn bán kế bên được không?”

“Được.”

“Sau khi tới đây thực tập, tôi còn chưa đi dạo phố đâu. Cậu thì sao, bình thường cậu có đi đâu chơi không? Biết nơi nào chơi vui không?”

“Tôi rất ít ra ngoài nên...”

“A a, đúng rồi, cậu là trạch nữ mà!”

Bình thường, Tranh Tử sẽ liên lạc với Kiều Hân Hân qua mạng. Cô biết cuộc sống hàng ngày của Kiều Hân Hân rất đơn giản, không vẽ tranh thì cũng là lên mạng xem phim, tìm tiểu thuyết, chơi trò chơi, lướt diễn đàn.

Đây hẳn là cuộc sống bình thường của toàn bộ trạch nữ.

Tranh Tử đã mong đợi ngày cuối tuần này rất lâu, cô hưng phấn nói: “Tô Linh Nhiên sẽ tới Ánh Sáng Xanh vào tuần sau. Nghe nói lễ ký kết sẽ được tổ chức ở đại sảnh tầng một, rất nhiều đơn vị truyền thông sẽ có mặt! Đến lúc đó, cậu cũng tới đi! Không phải cậu rất muốn gặp nữ thần Tô một lần sao?”

Kiều Hân Hân quả thực muốn gặp Tô Linh Nhiên.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, hỏi: “Buổi ký kết sẽ diễn ra vào khi nào vậy?”

“Ba giờ chiều.” Tranh Tử dừng một chút rồi bổ sung: “Cậu tới vào buổi trưa được không, chúng ta có thể cùng ăn cơm rồi đi làm tóc... Hiếm hoi lắm mới có thể thấy Tô Linh Nhiên ở ngoài đời thật, ta phải chỉnh trang cho xinh đẹp chứ, đúng không?”

“Vậy... Hôm nay cậu chọn mấy bộ đồ giúp tôi được không?” Kiều Hân Hân chẳng hiểu gì về phương diện ăn mặc. Cô nhất định không thể ăn mặc lung tung nếu tới lễ ký kết của Tô Linh Nhiên.

Rất tổn hại hình tượng của bản thân.

Tranh Tử ra dấu 'Ok', cười nói: “Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi!”

Kim đồng hồ treo trên tường chỉ hướng 12 giờ 25 phút, khán giả đã sớm chen đầy phòng phát sóng trực tiếp.

Mọi người đều biết chủ kênh có hẹn với người đẹp nhỏ Tranh Tử vào ngày hôm nay. Bọn họ muốn cùng đi dạo phố, tất cả mọi người có thể không kích động sao?!

Vô số người canh đúng thời gian phát sóng, màn ảnh vừa mở ra, bọn họ lập tức viết bình luận.

Trong khi ăn, Kiều Hân Hân kéo màn hình. Rất nhiều người đang bình luận, cô bắt đầu giới thiệu món cô ăn cho mọi người.

“Đây là món bánh sầu riêng xốp giòn.”

“A? Sao thế?”

Lúc Kiều Hân Hân đang nói chuyện cùng khán giả, Tranh Tử đang ăn uống hăng say. Nghe được giọng cô, Tranh Tử mơ màng chớp chớp mắt.

“Món này rất ngon.”

“Ừm ừm, món bánh sầu riêng xốp giòn của nơi này cực kỳ chuẩn vị đấy!”

“Cách làm của món này là gì vậy?”

“Trước kia tôi từng thử qua ở nhà nhưng lại thất bại... Thực ra cũng không quá khó làm đâu. Sầu riêng phải được bọc trong bột, đặt vào trong khay nướng. Làm nóng lò ở nhiệt độ 180 trước, tiếp đó quét lòng đỏ trứng đã được đánh bông lên mặt bột bánh rồi nướng khoảng 30 phút. Khi bánh ra lò, nếu quét thêm một lớp mật ong hoặc nước đường thật mỏng, bánh sẽ càng thêm ngon miệng.”

Vấn đề mà Kiều Hân Hân đề cập chính là vấn đề của khán giả, cô đang nói chuyện cùng mọi người thông qua Tranh Tử.

Mà Tranh Tử giải thích cách nấu nướng cô từng tìm được trên mạng cực kỳ cặn kẽ.

[Chảy nước miếng...]

[Sầu riêng là đặc sản của trái đất, có giá cắt cổ ở trung tâm thương mại của liên minh tinh tế.]

[Dù sao cũng là vua hoa quả mà.]

[QAQ Hoàn toàn không có cửa để ăn món này! Buồn quá đi mất.]

[A, sầu riêng là loại quả mà tôi thích ăn nhất, tối nào cũng ăn luôn.]

[ ← Cậu đã thành công khoe khoang sự giàu có của mình rồi đấy!]

[Hâm mộ hâm mộ hâm mộ.]

[Thực ra trái đất có rất nhiều món ngon, nhưng đều rất đắt đỏ.]

[Biết làm sao được, ai bảo chúng hiếm có khó tìm.]

Cửa hàng của liên minh tinh tế còn bán cả sầu riêng sao? Trong lúc vô tình, Kiều Hân Hân thấy được chút thông tin, hình như sầu riêng còn chia ra làm hai loại là hàng nhái và đặc sản, mà đặc sản lại đến từ trái đất.

Giá sầu riêng sản xuất từ trái đất cao ngất ngưởng, chỉ người giàu mới có thể ăn.

Nhưng bọn họ mua sầu riêng từ trái đất để đi bán bằng cách nào?

Kiều Hân Hân không nhịn được mà thất thần, Tranh Tử gọi nhiều lần cũng không nghe thấy.

Hai tay Tranh Tử chống má, cô thầm vui vẻ nhìn Kiều Hân Hân: “Cô gái nhỏ đang nghĩ gì mà mê mẩn thế? Là về tình tiết mới cho truyện tranh à?”

Truyện tranh?

Lực chú ý của Kiều Hân Hân bị hấp dẫn trở về, “A, truyện tranh gì cơ?”

“Ha ha ha ha, cậu đúng là một kẻ mê truyện tranh mà. Tôi vừa nói là, chúng ta ngồi nghỉ ngơi ở đây một chút rồi đi dạo phố được không?”

“Được.”

Kiều Hân Hân uống nước ô mai, việc Tranh Tử nhắc tới từ truyện tranh đã đưa ra vài gợi ý cho cô.

Một cô gái trẻ có dị năng không gian, có thể kết nối với cửa hàng của hệ ngân hà, vận chuyển những món đắt tiền của trái đất cho phía bên kia, nếu cô có thể vẽ những tình tiết này thì sao?

Nếu khả thi thì hẳn sẽ rất thú vị. Cày cấy ở trong không gian, cuộc sống nhàn nhã, xen kẽ với những tình tiết tình cảm ngọt ngào ấm áp hoặc hơi ngược...

Nhân vật nữ chính nên có tính cách gì đây?

Dễ thương hay đáng yêu?

Độc miệng hay trong nóng ngoài lạnh?

Khí phách hay thâm hiểm?

Ngốc nghếch đáng yêu? Hơi bệnh hoạn? Hay kiểu hường phấn? Ách, dựa vào ý kiến của Tranh Tử, phải thêm một chút Mary Sue nữa... Nếu đã như vậy, cô phải xây dựng nam chính kiểu gì? Hình mẫu nam chính nào mới tương xứng với nữ chính khi họ đứng cạnh nhau?

Tranh Tử ngồi lướt Weibo trên chiếu, thấy chuyện thú vị thì cười khanh khách không ngừng.

Kiều Hân Hân dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên bàn, tính cách của cô chính là thế, một khi có ý tưởng sẽ lập tức muốn vẽ thành hình.

Tên truyện là gì mới hay nhỉ?

Cửa hàng tùy thân? Tiệm tạp hóa tinh tế? Tiểu đương gia trồng hoa? Phụt...

Đã có linh cảm, cả người Kiều Hân Hân đều trở nên hưng phấn, tiếc là hiện tại cô không thể trực tiếp về nhà.

Cô lấy di động ra, viết một bản ghi nhớ.

Tác giả mới, ngân hà, không gian, hiện đại, làm ruộng.

[Ồ? Chủ kênh đang chỉnh sửa cái gì vậy?]

[23333 Tôi vừa thấy hai chữ ngân hà, chủ kênh đang nói chúng ta sao?]

[Làm ruộng là gì?]

[ ← Là ý trên mặt chữ ấy.]

[...]

“Tranh Tử, đi dạo phố chứ?”

“Được được, trung tâm mua sắm ở ngay gần đây thôi, không tới một quãng đường đâu. Chúng ta đi nhé?”

“Ừm.”

Kiều Hân Hân đứng lên, cô cầm ví đi thanh toán ở bàn tiếp tân.

Một bữa cơm tốn khoảng 200 tệ. Khi ra cửa, cô mang theo khoảng mấy trăm tệ, nên trực tiếp thanh toán bằng tiền mặt.

Tranh Tử đợi cô ở cửa, sau khi thấy cô ra thì khoác tay cô.

“Cảm ơn cậu đã mời tôi một bữa ngon như vậy. So với khi đi ăn một mình, tôi thấy món ăn ngon hơn nhiều khi ăn cùng cậu đó.”

Kiều Hân Hân nở nụ cười: “Tôi cũng thấy vậy.”

Mùa hè rất nóng, hai người đi quá gần sẽ dễ ra mồ hôi nên Tranh Tử nhanh chóng buông tay.

Cô nhẹ nhàng bước về phía trước để dẫn đường, khoảng năm phút sau, hai người đã ở tầng dưới của trung tâm thương mại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.