“Nhậm Hoài Tô!” Nàng thình lình chộp lấy cánh tay y, “Ta có chuyện muốn hỏi
ngươi, từ bé đến lớn ngươi thực sự chỉ tu hành trong chùa? Hai mươi mấy
năm nay ngươi nhớ được những gì? Sư phụ ngươi là ai? Ngươi đã ở Bích Phi tự bao lâu? Nói hết cho ta biết, lập tức nói cho ta biết!”
….
Thành Mậu Uyển.
Chùa Bích Phi.
Đó là một ngôi chùa hoàng gia.
Bích Phi tự không phải ai cũng có thể ra vào, toạ lạc ở phía nam thành. Chùa không lớn, nhưng được chạm trổ tinh tế, sơn son thiếp vàng, lộng lẫy
nguy nga, hai cánh cửa đại môn làm bằng gỗ đàn hương, giá trị đã không
biết bao nhiêu mà kể, vòng cửa làm bằng vàng ròng, cả hai thứ này đều
khắc chi chit tiếng Phạn, không rõ là kinh văn hay chú ngữ.
Ở
thành Mậu Uyển, chùa Bích Phi thực ra không quá nổi tiếng, thậm chí dân
trong thành rất ít người biết được sự tồn tại của nó. Hương hoả nơi đây
không vượng, quanh năm vắng bóng người ghé thắp hương lễ Phật. Thường
ngày đại môn đóng chặt, chưa từng nhìn thấy kẻ ra vào, lại thêm những
dòng tiếng Phạn khó đọc trên cánh cửa, qúa nửa người dân vùng lân cận
không biết chốn lầu son gác tía này là một ngôi chùa, mà tưởng là tư gia của một phú hào nào đó.
Chùa không gõ chuông đã đành, còn chẳng đọc kinh buổi sớm, quanh năm im lìm không tiếng động.
Đây là nơi Nhậm Hoài Tô sống.
Trong chùa chỉ có hai người, một là Nhậm Hoài Tô, người còn lại pháp hiệu là
Vong Quy, là một lão tăng năm nay đã bảy, tám mươi tuổi. Ngôi chùa lạnh
hương vắng lửa mà có thể xa hoa đến vậy bởi vì nó là biệt viện do hoàng
gia xây dựng. Tháng bảy hằng năm họ Vân, hoàng tộc đương triều sẽ đến
đây bái Phật, ấy là tổ huấn của triều đình sáu mươi năm nay, nhưng sao
lại bí mật làm vậy, sợ rằng chỉ một số rất ít nhân vật trong hoàng tộc
mới biết nguyên do.
Hầu hết mọi người đều như Cơ Nhị, hoàn toàn
mù tịt, với y mà nói, mỗi năm đổ một đống vàng bạc vào ngôi chùa vô dụng chỉ dựng lên để ngắm này là lãng phí tài lực mà chẳng thu hoạch được
gì. Nhưng cũng chính vì tác phong ấy của triều đình, bây giờ Nhậm Hoài
Tô mới trở thành một kẻ coi rẻ tiền bạc, tuỳ tiện phung phí tiền tài của người khác như thể của mình, cực kỳ đáng giận, tội khó dung tha..
Cơ Nhị từng ghé chùa Bích Phi hai lần, lần đầu là đi bái Phật, kết quả
Bích Phi tự đóng cửa không gặp, nói y vô duyên với Phật; lần thứ hai là
sau khi quen biết Nhậm Hoài Tô, có một hôm không hiểu vì sao trời giáng
sét dữ, chọc một lỗ thủng to hơn đầu người trên Phật đường ngôi chùa,
Nhậm Hoài Tô bảo y tu sửa. Vì ngôi chùa ấy xây dựng đắt đỏ, vật liệu quý giá khác thường, dù triều đình mỗi năm đổ tám mươi vạn lượng bạc cho y
vẫn hoang phí không đắp nổi tổn thất lần này. Mấy chục vạn lượng bạc
trắng đối với Cơ Nhị mà nói không dáng bao nhiêu, nhưng y vẫn luôn hiếu
kì, vì sao thánh địa Phật môn thắp hương bái Phật vâng theo ý trời lại
bị sét đánh thủng? Lẽ nào Phật tổ ở Tây thiên khoog phù hộ cho tín đồ
của mình?
Còn người áo tím lại từng ghé Bích Phi tự rất nhiều lần, thân phận của y cũng khác.
Y có danh hiệu là Đan Hà, là tiêu luyện sư đệ nhất đương triều.
Tiêu luyện sư, hay còn gọi là đan sĩ, việc chính là luyện đan, thường ngày
kiêm tu tiên đạo, có thể thông suốt tiên cảnh, thấy được quá khứ tương
lai, chỉ đá hoá vàng, rải đậu thành binh.
Bản lĩnh Đan Hà cao đến đâu thì Cơ Nhị không rõ lắm, nhưng ít nhất lời sấm của y đã nhiếu lần
được chứng thực, giúp hoàng triều tránh khỏi không ít đại kiếp, cũng
chính vì thế Đan Hà được hoàng tộc họ Vân tôn làm thượng toạ, mỗi lần lễ Phật ở chùa Bích Phi, Đan Hà đều có tên trong danh sách đi theo.
Hơn nữa nhờ giao tình với Hoài Tô, y thường đến chùa Bích Phi làm khách, đã nhiều năm nay chưa từng phát hiện chỗ nào bất ổn.
Chú Bích Phi chừng như một ngôi chú bình thường, sư sãi ít ỏi, dù nguy nga lộng lẫy nhưng hương hoả thưa thớt mà thôi.
Nhưng … có thực sự là thế không?
Hai vị khách quý ghé chùa Bích Phi, hoà thượng Vong Quy điềm tĩnh mời trà,
đối với vị hoà thượng này, dường như Nhậm Hoài Tô có ở chùa hay không
cũng như nhau, trong chùa tất thảy bằng lặng, không hề có gì khác
thường.
Thứ trà mà chùa Bích Phi mời khách là Long Tuyền Bích
Huyết ngon nhất thời bấy giờ, đó là một loạ hàn trà cực kỳ lập dị, rất
hiếm người dùng uống lâu dài. Giông trà xanh này sinh trưởng ở những
vùng giá rét nhất, mọc thành dạng dây leo bám trên vách đá, cành lá cứng như sắt, rất khó hái, có vị đắng chát dị thường, hoàn toàn không hợp
với hai chữ “trà thơm”, nhưng lại có một điểm đặc biệt khiến nó nổi danh khắp chốn.
Long Tuyền Bích Huyết là một thánh phẩm nhà Phật,
truyền rằng có công hiệu trừ tà giải độc , linh hoạt thân thể, kẻ tu
Phật uống trà này xong có thể không ăn không uống vài ngày mà không đói
khát, còn có thể thanh trừ mọi ô uế, khiến thân thể càng thánh khiết vô
ngần.
Nhưng Long Tuyền Bích Huyết rất quý hiếm, tính cực hàn, nếu không có công lực cao thâm, uống trường kỳ chỉ có hại không có lợi, nơi uống nó như nước trắng, ngoài Bich Phi tự, sợ rằng không còn chốn khác.
Trước đây Cơ Nhị ghé thăm Bich Phi tự uống Long Tuyền Bích Huyết, cũng chẳng
cho là chuyên gì to tát. Nhậm Hoài Tô tính tình thanh đạm, không lạ lùng gì khi y thích hàn trà, nhưng đến nay nhìn lại, loại thánh phẩm trấn tà này không khỏi làm người ta phải có suy nghĩ khác.
“Vong Quy đại sư, từ ngày Nhậm Hoài Tô đi, trong chùa có xảy ra chuyện gì khác thường hay không?” Cơ Nhị mỉm cười, nói ngắn gọn, “Hai chúng ta cùng nhau đến
đây, là muốn đại sư xác nhận cho một chuyện, không biết đại sư có chấp
thuận hay chăng?”
Vong Quy hoà thượng người gầy quắt, trông hệt
một bộ xương khô, xấu xí vô cùng, tương phản với kẻ vận áo pha lê, dung
nhan đẹp tuyệt như Cơ Nhị, hai ngượi làm nổi bật lẫn nhau tạo nên một
cảnh tượng kì dị, ấy thế mà Đan Hà vẫn thản nhiên, xem như không thấy.
Nghe Cơ Nhị hỏi thế, lão hoaf thượng lại không hề ngạc nhiên, nhàn nhã
nhấp một ngụm hàn trà, “Cơ thí chủ muốn hỏi điều gì, lão nạp biết rõ,
nhưng không thể trả lời.”
“Vì sao?” Cơ Nhị nói tiếp, khoé môi treo một ý cười nhởn nhơ.
“A di đà Phật, thú chủ cũng đã biết rồi đó thôi.” Vong Quy hoà thượng
thong thả đứng dậy, “Tuy lão nạp không thể nói, nhưng hai thí chủ có thể tự đi xem.”
“Xem? Xem ở đâu?” Đan Hà rất thẳng thắn, y ghé Bích Phi tự không dưới chục lần, còn chỗ nào chưa từng xem qua?
“Võ phòng của phương trượng.”
Võ phòng?
Đan Hà và Cơ Nhị quay sang nhìn nhau, đó là nơi Nhậm Hoài Tô tập võ, thường ngày đóng cửa. Hai người tuy ghé chùa nhiều lần, nhưng thật sự chưa
từng có ý bước chân vào võ phòng.
Trong chùa Bích Phi, phía sau thiền phòng phương trượng là một phòng rất rộng, dành riêng làm nơi luyện võ.
Căn phòng sơn son, cửa có phù điêu chạm mây cuộn màu lam, ô cửa bên trái
chạm kim long, bên phải là mặt trời chói chang mà rồng theo đuổi. Toàn
thân rồng thiếp vàng, biển mây xanh ngọc, gỗ đỏ làm nền, chỉ cánh cửa
này thôi cũng đắt giá vô cùng. Chùa Bích Phi được xây cho hoàng đế, được tô điểm vàng son lộng lẫy cũng không lạ gì, điều kỳ quái ở đây chính là hoa văn kia, có lẽ đây là ngôi chùa duy nhất trong thiên hạ khắc hình
rồng, lẽ nào kẻ xuất gia tu hành trong này lại là hoàng đế.
Hoài Tô hiển nhiên không phải là hoàng đế.
Họ Vân đương triều tại vị đã nhiều năm, chưa từng có trường hợp nhường
ngôi hay xuất gia nào được ghi lại, cũng không có chuyện mất tích hoặc
giam lỏng.
Vong Quy hoà thượng mở cửa, mặt không biểu cảm lui đi.
Cơ Nhị và Đan Hà nhìn chằm chằm cánh cửa hoa lệ đang dần dần mở ra, sau cánh cửa ấy sẽ là gì?