“Từ bé đến nay?” Nhậm Hoài Tô thoáng khựng lại, “Không có gì đặc biệt.”
“Sao lại không có chuyện gì đặc biệt? Cha mẹ ngươi là ai? Ngươi xuất gia từ lúc nào? Bắt đầu luyện võ lúc nào? Ngươi niệm kinh bái Phật là vì cái
gì, đã ngộ được gì, sao lại ‘không có gì đặc biệt’?” Cô Quang thở dồn,
trợn to mắt, “Nói mau!”
Y nhìn nàng bằng cái nhìn trong vắt, như
thể cảm thấy những câu hỏi của nàng thật kỳ quái, “Bần tăng quên rồi.”
Một khi nói về qua khứ, về bái Phật, y lại bất giác tự xưng “bần tăng”.
“Quên rồi?” Nàng đờ đẫn nhìn y, “Không nhớ gì nữa?”
Nhậm Hoài Tô gật đầu, thần sắc đoan chính tự nhiên, không mảy may dối gạt.
Nàng nhìn y bằng ngàn vạn cái nhìn cổ quái, “Ngươi…”
Y thân vận bạch y, đoan chính điềm nhiên, nhìn nàng bằng đôi mắt thuần khiết, khoan dung cho sự kinh ngạc của nàng.
Còn nàng thì kinh ngạc phát điên… người này… người này lại hoá ra hoàn toàn không biết gì, y không phải người, y rõ rành rành là thi mị!
Thi mị khác quỷ ở chỗ, thi mị là loài bất tử, do con người chưa kịp cảm
giác được cái chết thì đã chết biến thành, dù Cô Quang đã gặp nhiều loại quỷ, nhưng riêng loài này chỉ mới nghe người trong tộc truyền miệng..
Thi mị… Yêu ma trong loài quỷ, điều kiện hình thành rất hà khắc, cần phải
là một con người hứng chịu vết thương chí mạng, đau đớn lớn hơn cả cái
chết, chưa kịp trải qua tử vong thì đã chết đi. Nàng chưa từng gặp thi
mị, không biết thi mị liệu có quên tất cả mọi chuyện lúc sinh thời hay
không, nhưng dường như Nhậm Hoài Tô thực sự không còn nhớ gì cả.
Y không chỉ không biết mình là thi mị, thậm chí còn thành tâm bái Phật nhiều năm, tu hành thâm hậu.
Nàng cuối cùng cũng biết quỷ khí và Phật khia trên người Hoài Tô dung hợp
với nhau như thế nào: Y tuy có xác thân thi mị, nhưng lại sở hữu Phật
tâm. Sư phụ y dùng một lượng lớn vật trấn tà ngăn chặn quỷ khí trong y,
lại thêm sức mạnh tịnh hoá nhiều năm tích tụ của chùa chiền ép quỷ khí
trong y xuống thấp nhất. Nhưng trên người nàng quỷ khí đậm đặc, Nhậm
Hoài Tô ở bên nàng lâu ngày, dần bị ảnh hưởng, quỷ khí của thi mị mới từ từ hiển lộ.
Nhưng bất luận thế nào, thi mị luôn là một loài yêu
vật có hung tính cực mạnh, vô cùng tàn nhẫn. Truyền thuyết nói, phàm
những nơi có chuyện toàn thôm chết bất đắc kỳ tử, hoặc đâu đó liên tục
xảy ra hung án, nếu không tìm được hung thủ, quá nửa đều liên quan đến
thi mị. Còn dạng thi mị mang hình dạng hệt con người, thần trí tỉnh táo, lại theo Phật nhiều năm như Nhậm Hoài Tô, nàng thực sự chưa từng nghe.
Nhưng dù tâm trí không nhớ, thân thể y vẫn nhớ, mỗi lần gặp phải mùi máu
tanh, hung tính hiếu sát bạo ngược trong y lại bộc phát, hơn nữa trước
khi gặp biến cố trở thành thi mị, y nhất định phải là một cao thủ võ học vượt trội, chỉ cần nhìn khí thế khi y xuất kiếm khí giết xà quái là
biết, y không thể chưa từng sát sinh, cũng không thể cả đời chỉ ở trong
chùa niệm Phật.
Nhậm Hoài Tô không những không phải thánh nhân, y còn là thi mị.
Nàng có Huyết Lưu Hà trong tay, muốn thu phục y không phải là bất khả thi,
nhưng ngay lúc này trong đầu nàng không mảy may gợi lên ý đấy, mà lại
nảy sinh một suy nghĩ vô cùng đáng sợ: Có phải nàng nên… vì thế gian trừ ác, giết thi mị vẫn chưa thức giấc này?
Ánh trăng phủ xuống, vạn quỷ vẫn đang điên cuồng bay lượn. Nhậm Hoài Tô cứa nhát thứ tư vào cổ
tay mình, thi mị rất ít máu, chứa đựng quỷ khí gấp trăm lần máu người,
những bóng quỷ được uống máu giờ no căng, ít ra vài thánh tới không cần
cho ăn. Nàng nhìn y cứa từng nhát lên cánh tay mình, chợt thấy mềm lòng, “Quá giờ rồi, ngươi băng tay lại đi.”
Trăng bắt đầu lặn, nàng thu hồi vạn quỷ, bên đống lửa một mảnh im lìm, chừng như chưa có gì từng xảy ra.
Sắc mặt y hơi tái, nàng liếc vài lần, không muốn cho y biết thi mị không
thể tự sinh ra máu, mất giọt nào là mất hẳn, vĩnh viễn không hồi phục.
Dù rằng có rút cạn máu thi mị cùng không chết, nhưng hung tính sẽ càng
mãnh liệt. Chúng sẽ săn đuổi máu huyết bằng bản năng, nhưng có uống
nhiều máu đến đâu cũng không thể hấp thụ máu vào cơ thể nữa.
Máu
trong cơ thể thi mị là một trong những nhân tố khiến chúng giống
“người”, Nhậm Hoài Tô giống hệt con người, có lẽ vì xưa nay y chưa từng
mất máu.
Và máu của y đã mất đi vì nàng.
“Cô Quang?” Y vốn kiệm lời, thường mở miệng là gọi Cô Quang, Cô Quang, thực ra nàng ít
khi được người khác gọi tên, ban đầu mới nghe càm giác không quen, giờ
lại thấy tiếng gọi của y đặc biệt êm ái. Nàng chợt thấy bực bội, đẩy y
ra, “Nhậm Hoài Tô, ngươi đừng tưởng thay ta cho quỷ ăn là ghê gớm lắm,
tối nay thì bỏ qua, ta không so đo với ngươi, nhưng lần sau nếu còn
nhúng tay vào chuyện của ta, ước định giữa hai chúng ta coi như chấm
dứt!” Nếu Nhậm Hoài Tô là người thì chuyện muốn cưới nàng còn miễn cưỡng có lý, quỷ ma từng gặp từng nghe vô số, nhưng chưa từng nghe chuyện thi mị muốn cưới vợ.
Thi mị chỉ biết giết người, không có tình cảm, sao có thể cưới vợ?
Nang lạnh lùng nhìn Nhậm Hoài Tô, nhìn sự đoan chính tràn đầy trong mắt y,
kẻ này, cho dù ánh mắt có dịu dàng tới đâu, hành động có ân cần tới đâu, chẳng qua cũng chỉ là một cương thi giết người mà thôi, căn bản không
hề có tình cảm.
Cái gọi là ấm áp dịu dàng, đều chỉ là ảo ảnh.
Lẽ nào y muốn Huyết Lưu Hà nàng giữ? Sắc mặt Cô Quang càng trở nên rét
giá. Huyết Lưu Hà có thể thao túng vạn quỷ, nếu rơi vào tay thi mị, thi
mị sẽ đủ năng lực mở quỷ môn. Một khi quỷ môn mở ra, nhân gian diệt
vong. Lẽ nào đây là mục đích của Nhậm Hoài Tô?
Nhưng cho dù không có Huyết Lưu Hà, y cùng gần như mở được quỷ môn rồi. Nếu hoàn toàn thức tỉnh, có lẽ y sở hữu sức mạnh không một ai có thể tưởng tượng được, còn nếu y vẫn chưa thức tỉnh, căn bản không biết mình là thi mị, vậy cần gì phải mở quỷ môn?
“Cô Quang?” Nhậm Hoài Tô thấy nàng im lặng hồi
lâu, sắc mặt âm trầm, bèn từ tốn mở ô, che trên đầu nàng. Y không nói
gì, cũng không hỏi han, chỉ lặng lẽ đứng sau lưng nàng.
Cái ô giấy màu trắng đổ bóng trên mặt đất, nom như một vầng trăng đen.
Gió nhẹ phất qua, vạt áo hai người lay động, Cô Quang lạnh lùng buông từng
tiếng, “Nhậm Hoài Tô, ta hỏi lại một lần, vì sao ngươi muốn cưới ta?”
“Vì điềm trời.” Y vẫn trả lời như cũ.
“Trời của ngươi đã nói gì với ngươi?” Nàng thì thầm.
“Trần gian sắp diệt vong, để vãn hồi diệt, ta buộc phải thành động.” Y đáp lời.
“Vậy ư?” Lòng nàng chợt nhẹ nhõm, dù y không biết mình là thi mị, nhưng lại
biết sự hiể nguy diệt thế, “Cưới ta, thì có thể cứu thế?”
Y hơi cau mày, chừng như nhất thời không biết phải đáp thế nào, một hồi lâu sau mới trầm tĩnh nói, “Có thể.”
Nàng ngước lên, nhắm mắt, lẽ nào điềm trời… đã chỉ dẫn loài thi mị không
biết mình là thi mị này đến bên nàng, rồi để nàng giết y cho xong
chuyện? Thi mị có thân xác bất tử, muốn giết y, cách duy nhất là để y
nuốt Huyết Lưu Hà. Huyết Lưu Hà có thể đuổi quỷ, là khắc tinh của chúng, nuốt Huyết Lưu Hà, thân thể thi mi sẽ hồi phục thành xác chết bình
thường.
“Cô Quang, khuya rồi, trong núi lạnh, nghỉ ngơi đi.”
Giọng nói ôn hoà của y cất lên từ sau lưng, như trăng sáng non mềm, nhẵn nhụi mà bằng lặng.
Nàng mở mắt, hừ một tiếng, “Ngươi ngủ đi, ta không ngủ!”
Nhậm Hoài Tô lại thực sự ngời xuống nhập định, nhắm mắt lại. Nàng đón lấy
cái ô, tới ngồi dưới một gốc đại thụ ở xa, nhìn y chằm chằm không chớp
mắt.
Huyết Lưu Hà dưới cổ nàng lập loè chớp sáng, giờ nàng đã
hiểu vì sao gần đây nó sáng nhiều như thế, sợ rằng buổi ban đầu gặp mặt, Huyết Lưu Hà và Nhậm Hoài Tô đã bài xích lẫn nhau, thậm chí có cả những biến hoá mà nàng không biết đã phát sinh.
Đó là thứ gì?
Dần theo những sợi tơ bạc như khói như mơ buông xuống, ánh sáng từ Huyết
Lưu Hà cũng chậm rãi tối đi, dần khôi phục nguyên trạng, nàng có thể cảm giác được quỷ khí trên người Nhậm Hoài Tô từ từ lịm tắt, cuối cùng bị
gột sạch, một khí tức thánh khiết tươi sáng và trong lành mạnh mẽ toả ra từ tứ chi bách hài y, chừng như đến vạt áo hay từng đầu ngón tay cũng
đang phát tán thứ ánh sáng dịu êm.
Trời giáng thánh khí.
Nơi tích tụ của tinh hoa nhật nguyệt…
Lại là thân thể của một quỷ mị.
Nàng há hốc miệng, ngỡ ngàng chứng kiến cảnh tượng trước mắt, kỳ quan vô
tiền kháng hậu, mâu thuẫn cực cùng này vẫn đang lặng lẽ diễn ra, hoàn
toàn không phải do nàng ảo giác hoặc nằm mơ.