“Không phải là ‘không được vui vẻ’,” nàng thở dài,”Mà phải là vô cùng tệ hại, có vài trưởng
lão coi ta như quỷ để triệu hoán và sai phái, nhưng may mắn chẳng ai
thành công, trong long họ ta chưa từng là người, chỉ là vũ khí.”
“Cho nên sau này cô hành tẩu giang hồ, bèn tàn hại sinh linh, lạm sát người vô tội ư?” Giọng y vẫn đều đều như thường ngày,”Vì thời thơ ấu của cô
thiếu thốn sự quan tâm và tình thương.”
Nàng thoáng sững sờ, khẩu khí y có phần kỳ quái, nàng lột phất khăn trùm đầu, sa sầm nét
mặt,”Nhậm Hoài Tô, nếu ngươi ngại ta giết người vô số, không muốn cưới
ta, vậy chúng ta từ nay cắt đứt, tuyệt không miễn cưỡng.”
Y lắc đầu, hỏi nghiêm túc,”Cô đã giết bao nhiêu người?”
Cái nhìn của y trong vắt và đoan chính, không hề giả dối, nàng thoáng ngẩn
người, nhíu mày,”Không tới vài trăm cũng hẳn mấy chục người, ai bảo
giang hồi chính đạo cứ thích trừ gian diệt ác, truy sát ta khắp nơi?
Nhậm Hoài Tô, ngươi định làm gì?”
Y lại lắc đầu, rất bình thản đáp,”Giết mấy chục gần trăm người, có thể nói là tội ác tày trời rồi.”
Lục Cô Quang đập tay xuống giường đánh rầm, đưng phắt dậy, chiếc giường
cưới đỏ bị nàng đập thủng một lỗ, Lục Cô Quang nổi giận phừng
phừng,”Nhậm Hoài Tô! Ngươi điên rồi? Đêm động phòng, ngươi tính với ta
rằng ta đã giết bao nhiêu người, có phải tội ác tày trời hay không? Nếu
ngươi nghĩ ta tội ác tày trời, không xứng cùng ngươi đầu gối tay ấp, vậy hà tất phải cưới ta? Nếu ngươi muốn giống như những kẻ điên suốt ngày
đòi hàng yêu diệt ma, cả đời ngoài giết ta chẳng còn hứng thú gì khác,
vậy ngươi làm đi!”Đêm động phòng trong long nàng trái ngược hoàn toàn
với hiện thực, dịu dàng âu yếm tất thảy hoá thành nộ hoả, nàng đưa mắt
lướt quanh phòng, trông thấy một thanh trường kiếm đỏ thắm nạm vàng khảm ngọc gác ngang bàn, không biết có phải là đồ lễ hay không. Nàng tóm lấy chuôi kiếm rút xoẹt khỏi vỏ, ném vào long Nhậm Hoài Tô, gằn giọng quát, “Cầm kiếm giết ta đi! Ngươi đừng quên ngày đó là ngươi cầu xin ta gả
cho ngươi! Là ngươi cầu xin ta, là ngươi nếm đủ gian lao hoàn thành ba
điều kiện của ta mới được ta đồng ý. Không phải Lục Cô Quang ta mặt dày
vô sỉ bám riết lấy giống yêu nghiệt nơi cửa Phật…”
Một âm thanh rất khẽ vang lên.
Một chút máu bắn lên đôi má trang điểm xinh đẹp của nàng, lời vẫn chưa dứt, nàng ngơ ngác nhìn xuống ngực mình… Nhậm Hoài Tô nắm chuôi kiếm, lưỡi
kiếm đâm xuyên ngực nàng.
Lưỡi kiếm trắng loá như màu tuyết, máu đỏ chảy xuống, không để lại một dấu vết nào.
Chất lỏng thắm sắc trào tuôn nhanh chóng, chảy ngoằn ngoèo trên áo cưới cả hai, dường như không hề để lại tung tích.
Chiếc giường cưới vấy đầy những vết đỏ đắc sánh, chừng như nhỏ xuống từ tay áo và gấu váy.
Nàng ngước nhìn Nhậm Hoài Tô… Sắc mặt y vẫn vậy, luôn bình thản và hiền
hoà, như thể kẻ cầm kiếm đâm vào ngực nàng không phải y, như thể chuyện y làm là hiển nhiên, hợp tình hợp lý, là vô cùng bình thường.
“Ngươi…” Nàng trở tay nắm lưỡi kiếm, long bàn tay bị kiếm sắc cứa đứt… nàng
hoảng hốt phát hiện vết thương của mình không thể lập tức lành lại,
thanh kiếm này… thanh kiếm này là pháp kiếm đạo tông, là pháp khí được
tu luyện để hàng ma!
“Lục Cô Quang, cô giết người thành tính, tội ác tày trời.” Bàn tay cầm kiếm của Nhậm Hoài Tô vững vàng như đá tảng,
cổ tay vẫn đang đeo chiếc vòng ngọc do nàng tự tay lồng vào, đôi mắt
trong vắt và chính trực, thần sắc bình thản, khí độ mênh mông bất khả
xâm phạm,”Ta theo thiên mệnh cưới cô làm vợ, lại theo thiên mệnh giết
cô, để trừ thánh khí thiên tướng trên người ta, đồng thời cũng vì chúng
sinh trừ hại, cô đã nghe rõ chưa?”
Cô Quang câm lặng đứng nghe,
người lạnh toát rồi nóng hực, nóng hực rồi lạnh toát, nàng nhìn y đăm
đăm, nhìn mãi, vẫn không thể nào tin nổi. Cõi lòng như sục sôi, nàng
mong có thể trông thấy chút lưu luyến hoặc tiếc nuối trong mắt y, thậm
chí ảo tưởng rằng y sẽ rụt tay hối hận, nhớ ra nàng ngoài việc “tội ác
tày trời”, còn là người ở bên y bấy lâu nay…
Nàng và y… nàng và y từng tốt đẹp đến thế… gần gũi đến thế…
Những lúc gắng bó nương tựa lẫn nhau, những khi ngồi kề cận bên nhau dưới ánh trăng sang… lẽ nào… lẽ nào trong long y đang nghĩ về chuyện này? Nàng
không thể tin, y là thi mị, một thi mị đã biết lừa gạt con người, vậy
thì vì sao…. Vì sao không thể bị lay động?
“Cô đã nghe rõ chưa?” Y hỏi dịu dàng.
Cô đã nghe rõ chưa? Hoá ra không hề là mộng, không phải là một giấc mơ
chẳng lành của nàng, hoá ra là thật! Kẻ này từng tốt với nàng như thế,
hoá ra là vì luôn ôm ấp mưu đồ. Y mưu đồ rõ rang, chưa từng động tâm,
còn nàng lại chẳng hề hay biết! Không! Là nàng chưa từng muốn hoài nghi! Là nàng điên cuồng đến mức, ngu dại đến mức cam lòng tin, chưa từng
muốn hoài nghi!
“Ha ha ha ha…” Nàng cười gằn,”Ra đây là vận may
mà mệnh trời ban cho ta… R đây là cái mà ngươi gọi là ‘một tính mạng’…
Trong mắt ngươi, ta thực chỉ là một tính mạng, suốt chuyến đi nếu thứ
ngươi mang theo là một con chó hoang, ngươi cũng sẽ ân cần chu đáo với
nó như đã đối với ta vậy… Sao ta lại không hiểu cơ chứ?” Nàng cười,
ngước nhìn Nhậm Hoài Tô,”Ngươi nói xem, sao ta lại tưởng ngươi chỉ tốt
với mình ta cơ chứ?”
Y thoáng cau mày,”Cô Quang.”
“Đừng có gọi tên ta!”Nàng khinh miệt phỉ nhổ, tiếp nối bằng giọng hận thù,”Ngươi không xứng!” Nàng buông bàn tay đang nắm lưỡi kiếm,”Ngươi chuẩn bị pháp kiếm, ngươi đợi ta thành thân, ta thực sự không thể tượng tưởng nổi
ngươi mưu tính việc này đã bao lâu… Ta khinh! Ngươi muốn giết ta… Nếu
muốn giết ta thì ngay lần đầu tiên gặp có thể nói thẳng trời của ngươi
sai ngươi cưới ta rồi giết ta! Ta không cam lòng, ta không muốn chết,
nhưng ngươi rất lợi hại! Ngươi bắt ta, trói ta, đánh ngất ta đem đi
thành thân rồi giết ta, ta sẽ nhận thua, không oán không hối! Nhưng
ngươi đạo mạo nghiêm trang giả vờ giả vịt, hạ mình vứt bỏ thanh cao đi
cưới ta, lúc đóng kịch ngươi không thấy mình ghê tởm sao? Ngươi tráo trở buông lời dối trá, Phật tổ của ngươi không quở mắng ngươi sao?”
Làn mắt y thoáng xao động, hồ như gợn sóng, nhưng lưỡi kiếm trong tay y vẫn tiếp tục xoáy, Lục Cô Quang hự một tiếng nặng nề, trái tim nàng đã bị
đục nát!
Gương mặt… thánh khiết như ngọc ấy, dù vấy máu đỏ, vẫn bất khả xâm phạm là vậy…
Nàng thở dốc, máu đã chảy ướt giày Nhậm Hoài Tô, nhưng nàng đang cười,”Ha ha ha… ha ha ha…” Nàng ngửa mặt cười như điên dại, thình lình hai tay tóm
lấy lưỡi kiếm giữa ngực mình, coong một tiếng, lưỡi kiếm vỡ ra, những
mảnh thép leng keng rơi xuống đất. Nhậm Hoài Tô thoáng ngẩn người, Lục
Cô Quang mang đoạn kiếm gãy hẵng còn đâm trên ngực nhảy vọt qua cửa sổ,
bóng nàng nhập nhoạng như ma quỷ, nom tựa luồng khói đen vấy đầy máu đỏ, chỉ nghe tiếng cười rét giá vọng về,”Ha ha ha… đáng tiếc… dù nát tim,
ta cũng không thể chết.”
Y không đuổi theo, chỉ đờ đẫn cầm nửa
thanh pháp kiếm, nhìn quanh căn phòng đẫm máu, chiếc giường cưới gãy
nát, nến đỏ lập loè, bốn vách ấm êm, rượu giao bôi vẫn còn bày trên bàn, chỉ tiếc nửa chén đã lẫn máu màu đỏ.
Chương 9: Dữ khanh đàm tích nhật
“Rồi sao nữa? Vợ ngươi bị đâm nát tim nhưng không chết, lại còn phóng qua
cửa sổ chạy mất, mà ngươi cũng chẳng đuối theo?” Cơ Nhị vò đầu bứt tóc,
cứ như thể muốn đập đầu vào tường tự tử ngay lập tức,”Cô ta là nửa người nửa quỷ, ngươi đã ngả bài, sao giết nửa chừng đã thôi? Muốn giết ít ra
phải giết tới cùng chứ! Giờ cô ta bị thương bỏ chạy, mấy hôm sau lại
lành lặn như cũ, những việc trước đây có phải đều hoài công hay không?
Ta biết ngay quen biết ngươi là sai lầm lớn nhất đời ta mà…”
Sắc
mặt Nhậm Hoài Tô hơi tái,”Vết thương trên da thịt không giết nỗi cô ấy,
ta phải tìm cách khác.”Cổ tay y đeo vòng ngọc, Cơ Nhị liên tục nhìn cái
vòng ngọc mấy lần, nể tình kẻ này nhiệm vụ thất bại, tiền đồ ảm đạm, y
bèn không lên tiếng chế giễu, lật qua lật lại trục quyển trên mu bàn
tay,”Ta có một kiến nghị, cách đây ba mươi lăm dặm về phía đông có đạo
quán tên là Vô Tướng, trong đạo quán có đạo sĩ hiệu Đan Hàm khá tinh
thông chuyện yêu ma quỷ quái, si mị võng lượng, pháp kiếm đêm tân hôn
ngươi là do y tu luyện…”
“Đan Hà?” Nhậm Hoài Tô trầm ngâm trong chốc lát,”Y biết cách giết chết Cô Quang ư?”
Cơ Nhị xoè tay,”Gã tự xưng tu tiên có chút thành tựu, có thể chỉ đá hoá
vàng, rải đậu thành binh, nhìn xuyên quá khứ tương lại,ta nghĩ chỉ mỗi
việc giết người mà cũng không biết thì khó tránh mất mặt Đan Hà thượng
nhân.”Cơ Nhị tự cho rằng mình pha trò cũng tạm, nhưng chỉ thấy Nhậm Hoài Tô phất tay áo bỏ đị, không thèm nhìn y lấy một cái.
“Hầy…” Cợ
Nhị đổ người lên ghế đưa, tay áo pha lê phủ trên mặt, miệng lẩm
bẩm,”Trước đây ta vốn cho rằng y nếu không phải là một lòng hướng Phật
thì là đầu óc có vấn đề, giờ đây đã có thể xác định y thực sự chưa từng
biết ‘Phật’ là gì, và trong sọ chưa hẳn là có não… Đan Hà ơi Đan Hàm
Nhậm Hoài Tô đăng môn thỉnh giáo, Cơ Nhị ta đành xin ngươi tự cầu nhiều
phúc mà thôi.”Y ngáp dài một cái, vùi người vào ghế, bắt đầu ngủ bù.
Ba mươi lăm dặm phía đông thành Mậu Uyển là núi Thu Nguyên.
Thu Nguyên sơn thế núi cao chót vót, trên mỏm đá có một đạo quán sơn son,
đạo quán bọc trong khói mây, ngói đỏ và vách son ẩn hiện, tựa như nơi
tiên ở.
Vạt áo trắng phau của Nhậm Hoài Tô tung bay chấp chới
trên sườn núi, chớp mắt đã lên tới vách đá. Cửa đạo quán sơn son đề hai
chữ lớn bút pháo lưu loát ưu nhã: “Vô Tướng”, đại môn xưa cũ làm bằng gỗ đóng chặt, Nhậm Hoài Tô vươn tay đẩy, then cửa răng rắc, đại môn mở
rộng.
Trong đạo quán thoang thoảng mùi thuốc thanh nhã, khiến
tinh thần người ta trở nên sảng khoái bình tĩnh. Nhậm Hoài Tô đặt bước
vào trong, đi thẳng đến phòng thuốc, mở cửa, Đan Hà quả nhiên đang ở bên trong, chỉ thấy y vận áo đen tuyền ngồi xếp bằng, trên đỉnh đầu khói
bạc vấn vít, đang giờ tu luyện.
Nhậm Hoài Tô vốn định mở lời,
nhưng thấy Đan Hà bận, với tác phong trước giờ của y, hẳn sẽ lên tiếng
đánh động ngay, nhưng lần này y chợt khựng lại, rồi đứng yên không nhúc
nhích, chăm chú nhìn Đan Hà.
Đan Hà ngồi thiền trọn một canh giờ.
Nhậm Hoài Tô đợi y suốt một canh giờ.
Một canh giờ sau, Đan Hà từ từ mở mắt,”Ngươi biết khách sáo từ lúc nào?”
Y không đáp, im lìm chẳng nói gì.