“Có phải ngươi nghe
lời Cơ Nhị chỉ điểm, tới hỏi chuyện giết vợ hay không?” Đan Hà quả nhiên có thể bấm đốt tay nhìn xuyên quá khứ tương lại, Nhậm Hoài Tô không
nói, y cũng đoán được đầu đuôi,”Đêm qua động phòng, ngươi không thành
công?”
Sắc mặt Nhậm Hoài Tô tái nhợt,”Pháp kiếm gãy nát, ta đánh cô ấy trọng thương, nhưng không giết được.”
“Trọng thương thế nào?” Đan Hà khép mắt, ngữ điệu lạnh lùng.
“Nát tim.” Nhậm Hoài Tô trả lời đơn giản.
“Nát tim mà không chết?”Đan Hà mở mắt nhìn Nhậm Hoài Tô đăm đăm, đôi mắt
Nhậm Hoài Tô trong sạch, sắc mặt sáng láng trong suốt như ánh rạng đông, thánh khí toàn thân vẫn vô cùng sung mãn,”Cũng có thể vì quỷ huyết trên người cô ta quá đậm… Nhưng thực ra không có nhiều khả năng, nếu quỷ
huyết trên người Lục Cô Quang bẩm sinh đã đậm đặc như thế, hẳn đã sớm
rơi vào quỷ đạo. Ta suy đoán, gần đây cô ta từng dùng một lượng lớn máu
quỷ dị năng, khiến sức hồi phục của thân thể vượt xa trước đây, cho nên
dù làm gì cũng không thể chết.”
Nhậm Hoài Tô ngẩn người, hơi cau mày.
Đan Hà lại nhìn y, rồi nhắm mắt,”Nếu cô ta đã có được dị năng như thế, thì vẫn còn một phương pháp khác để giết.”
“Phương pháp gì?”Nhậm Hoài Tô cụp mi, không nhìn vào mắt Đan Hà nữa.
“Thiên Ly chân hoả.”Đan Hà nói giọng đều đều,“Phần thân diệt cốt, vĩnh bất siêu sinh.”
Nhậm Hoài Tô hỏi,”Thiên Ly chân hoả là gì?”
Đan Hà xoè tay,”Mượn tóc ngươi dùng một lát.”
Nhậm Hoài Tô không hiểu, năm ngón tay Đan Hà thon dài xoẹt qua như kiếm sắc, một món tóc đen của Nhậm Hoài Tô rơi vào bàn tay y, lọn tóc đứt của
Nhậm Hoài Tô mọc lại cực nhanh, chẳng mấy chốc đã dài như ban đầu. Lòng
bàn tay Đan Hà rất trắng, làm nổi bật sắc đen của món tóc, tựa như hai
màu cờ trắng đen tương phản, y có vẻ chẳng hề để tâm đến việc tóc Nhậm
Hoài Tô mọc lại, chỉ cho tay phải vào ngực áo móc ra một lá bùa dán lên
tóc. Chỉ trong chốc lát, lòng bàn tay y chợt nhóm lên ngọn lửa màu lam,
món tóc quằn quại giãy giụa trong lửa như một vật sống, ngọn lửa vẫn
cháy, món tóc dần hoá thành tro, cuối cùng đến cả tro cũng bị lửa thiêu
sạch, chẳng để lại gì.
“Giấy chế lá bùa này làm từ vỏ Tử Linh
thụ, chữ viết bằng nhựa Tử Linh thụ, thêm sức mạnh của Tam Muội chân hoả đạo gia, tạo thành Thiên Ly chân hoả.”Đan Hà lại lấy thêm một lá bùa
khác từ trong ngực áo,”Dán lên người yêu vật, Thiên Ly chân hoả cháy từ
xương cốt, không thể dập tắt, một khi đã dính tất bị thiêu thành hư vô,
tan biến hoàn toàn trong trời đất. Ngươi phải sử dụng cẩn thận, không
được sơ suất.”
“Tử Linh thụ?”Nhậm Hoài Tô thì thào.
Đan Hà nhìn y bằng đôi mắt không bi không hỉ, gật nhẹ đầu,”Tử Linh thụ, một
trong những khắc tinh của quỷ vật, trừ loài vương giả trong vạn yêu vạn
quỷ, thì dù có là Lục Cô Quang cũng không chống nổi Thiên Ly chân hoả
của Tử Linh thụ.”
“Loài vương giả trong vạn yêu vạn quỷ?”Đầu mày Nhậm Hoài Tô vẫn luôn cau chặt,”Là giống gì?”
Đan Hà lại khép mắt,”Thi mị, một loài quái vật hiếu sát thành cuồng, thiên hạ vô địch.”
Nhậm Hoài Tô không hỏi nữa, đón lấy lá bùa định cất vào ngực áo, Đan Hà chợt gọi giật,”Khoan đã!” Ngón tay vẽ phong ấn trên lá bùa, “Bùa này chạm
vào người sẽ lập tức bốc cháy, ta đã phong ấn, ngươi gặp Lục Cô Quang
rồi, dán bùa lên người cô ta, ta dạy ngươi phép phá phong ấn để khởi
động bùa, tiêu diệt Lục Cô Quang.”
…
Trong thành Mậu Uyển
có một khu chợ buôn bán sầm uất, tên là chợ Đông. Hai bên trái phải con
đường lớn giữa chợ đều là quầy hàng, hàng hoá quý hiếm xinh đẹp không gì không có, cửa tiệm hẻo lánh nhất treo biển hiệu”Tiệm bánh bao Thiên
Môn”.
Chủ tiệm bánh bao là một bà lão tóc đã bạc trắng, ngồi
trong tiệm gà gật canh một cái lồng hấp bánh bao. Bà lão tuối đã cao, cứ ngủ gà ngủ gật, nhiều khi người ta lấy bánh để lại tiền trả cũng không
hay, thậm chí có mấy đứa trẻ ranh lén trộm bánh bao không trả tiên cũng
chẳng biết.
Trời đã về trưa, bà lão mở đôi mắt lèm nhèm, lập cập
đếm lại mấy đồng xu trên bàn, lấy vài cái bánh còn sót trong lồng hấp,
đứng lên loạng choạng bước vào nhà.
Bà lão đứng lên mới thấy rõ
thời trẻ thân hình hẳn cao ráo, đến lúc này đã bảy tám chục tuổi vẫn
không quá thấp, tuy đã già nhưng không phát tướng, dáng đi cho thấy rõ
trước đây từng là người có nhan sắc.
Lớp người có tuổi ở chợ Đông không ai không nhớ hình ảnh bà lão thời son trẻ, năm mươi sáu mươi năm
trước còn có người xì xào bán tán về danh tính và lại lịch ngay sau lưng người đàn bà ấy, người ta lén lút đưa chuyện với nhau về việc vì sao bà ta xinh đẹp như vậy mà không có chồng… kẻ nói là quả phụ, người cho là
ni cô, còn có những nhân vật hiểu biết quả quyết rằng ấy là tiểu thiếp
của nhà giàu nào đấy lén nuôi trong thành.
Nhưng nào ai từng gặp
tiểu thiếp bán bánh bao? Mấy mươi năm trước dân ở chợ Đông không ai
không thở dài tiếc re khi thấy người đàn bà xinh đẹp tuyệt trần ấy lại
mở tiệm bánh bao,đến tận mấy mươi năm sau, những người từng siết tay
tiếc hận ngày xưa cũng không ai ngờ nổi, người đàn bà ấy đã bán bánh bao suốt cả cuộc đời.
Bán từ lúc còn phong lưu duyên dáng, nhất tiếu khuynh thành, đến khi già nua nhăm nhúm, không người quen thân.
Tiệm bánh baoo của bà ta tên là tiệm bánh bao Thiên Môn, từ ngày còn trẻ đến giờ người đàn bà chưa từng xưng danh tính, gặp ai cũng tự xưng Như phu
nhân, ngày ấy người ta gọi bà là Như phu nhân, đến nay Như phu nhân trở
thành Như bà bà, bánh bao cũng bở bợt hơn dĩ vãng.
Vạn vật sẽ già, thứ duy nhất không già chỉ có quá khứ mà thôi.
Sau quầy bánh bao là căn nhà Như bà bà đang sống, hôm nay trong phòng ngủ
hơi tanh mùi máu, bà lão loạng choạng bê bánh bao vào. Trong phòng bày
một chiếc giường, một người nằm, một kẻ ngồi.
Người nằm trên
giường ngực đẫm máu, gương mặt trắng bệch như xác chết, nhưng vẫn trừng
mắt hằn học nhìn người ở bên giường. Người ngồi là một thiếu nữ ăn vận
giản dị trang nhã, tư thái duyên dáng, thanh tịnh như tiên.
“Đừng nổi giận, nổi giận không tốt cho vết thương của cô.”Thiếu nữ ngồi bên
giường dịu giọng,”Lục cô nương, cô mất máu quá nhiều, lại bị pháp kiếm
tổn thương, tiểu muội ta đây muốn chữa trị cũng rất khó khăn, cho nên cô đừng trừng ta nữa, nghỉ ngơi đi.”
“Sở Thù Trân,”Lục Cô Quang
lạnh nhạt,”Thân là cao nhân của Quân Thư các, năm năm nay truy sát ta
không dưới ba lần, không biết vắt óc dốc lòng cứu ta vì cái gì?”
Thiếu nữ thanh tao tươi cười,”Ta nghe tin trụ trì chùa Bích Phi Hoài Tô đại
sư hôm nay cưới cô làm vợ, bèn dành thời gian đến chúc mừng, không ngờ
đêm động phòng xảy ra biến cố, cũng đỡ mất công ta phải động tay động
chân.” Nàng ta chống má nhìn Lục Cô Quang,”Lục cô nương, trước đây chúng ta hiểu lầm nhau không ít, nể tình ta cứu cô lần này, chúng ta xí xoà
có được hay không?”
Lục Cô Quang lạnh lùng nhìn nàng ta, nhìn thế nào cũng không thấy nổi dù chỉ là tí chút hảo ý của nụ cười ấy,“Ngươi
muốn gì?” Nàng nheo mắt.”Nhậm Hoài Tô?”
Nụ cười Sở Thù Trân càng
trở nên trang nhã xuất thần,”Ta chỉ muốn tra rõ, Nhậm Hoài Tô – tướng
quân che mặt năm xưa, và phu quân của cô – trụ trì chùa Bích Phi Nhậm
Hoài Tô, rốt cuộc có liên quan gì với nhau?”
“Liên quan gì đến
ngươi?”Nàng buộc miệng, thầm nổi cáu, dù Nhậm Hoài Tô xuất kiếm giết
nàng, nàng vẫn cho rằng đây là chuyện giữa nàng và hoà thượng điên, càng không muốn đem dù chỉ là một chút quá khứ của tướng quân che mặt cho
người khác biết. Ả truyền nhân danh gia tính tình trá nguỵ này không ngờ lại biết tướng quân che mặt năm xưa tên là Nhậm Hoài Tô, điều tra còn
sâu rõ hơn cả Cơ Nhị, khiến nàng không thể không cảm giác ả có mưu đồ
bất lợi cho Nhậm Hoài Tô.
“Năm xưa phong thái Nhậm tướng quân có
thể xưng là lưu danh bách thế, nhưng bị người ta hãm hại mà chết, thậm
chí…” Sở Thù Trân thoáng khựng lại,”Bị ép trở thành một quái vật đáng
sợ. Ta kiếm được nội đoạn thâm cung bí sử, ghi lại rất nhiều chuyện
không ai biết, nay điềm diệt thế liên tục xuất hiện, nếu Nhậm tướng quân thực sự biến thành thi mị…” Nàng ta gằn từng chữ,”Thi mị như Nhậm tướng quân, có năng lực điên đão thiên hạ, ta cho rằng y có thể diệt thế, thì cũng có thể cứu thế.”
Gương mặt Lục Cô Quang tràn ra một nụ cười lạnh giá. Diệt thế? Cứu thế? Tên lừa đảo và ngu đần Nhậm Hoài Tô ấy ư?
Bất kể là diệt thế hay cứu thế đều cần Phật tổ của y nửa đêm báo mộng
cho, bằng không mặc kệ là cái lưỡi không xương của ngươi hay thân thế là kẻ có học thức cao rộng và mưu trí sâu xa nhất xuất thân từ Quân Thư
các, cũng chẳng là gì trong mắt Nhậm Hoài Tô.
Sở Thù Trân nhìn
nàng chăm chú,”Y đã cưới cô rồi lại giết cô, vậy thì ắt hẳn với y mà
nói, cô là độc nhất vô nhị.” Nàng ta từ tốn nói tiếp,”Cho nên bất kể ta
ghét cô thế nào, cô vẫn không thể chết.”
Lục Cô Quang lạnh lùng
nhìn trả, nàng chưa từng sợ hãi địch ý và ánh mắt đó, nhưng bất luận vờ
cứng rắng đến mức nào, trong lòng nàng vẫn không khỏi bi thương, dẫu đến tận lúc này, được kẻ khác nhận định rằng đối với y mình là độc nhất vô
nhị, nàng vẫn cảm thấy dâng lên niềm kiêu ngạo, nỗi mừng vui.
Nàng cảm thấy mình ngu ngốc vô cùng.
Ngay lúc ấy, Như bà bà đang bê đĩa bánh chen vào một câu,”Trưa rồi, hai vị cô nương có đói không?”
Sở Thù Trân ngước lên mỉm cười,”Đêm qua đường đột xông vào chốn này, được bà bà thu lưu, lòng ta cảm kích vô cùng.”
Như bà bà lắc đầu,”Không hiểu.”
Sở Thù Trân không mảy may bực bội, cho tay vào tay áo lấy ra một nén bạc đưa sang,”Đây là chút lòng thành của ta.”
Như bà bà nhận lấy nén bạc, nhìn một lát rồi ném lại,”Ăn no rồi mau dọn khỏi nhà ta, chỗ này không giữ người ngoài.”
Sở Thù Trân nhận lại nén bạc, trong đôi mắt hiền hoà ánh lên nét cười êm
ái,”Bà bà không phải người thường đâu nhỉ? Đêm qua ta mang người xông
vào, bà không báo quan, sáng nay còn thản nhiên bán bánh bao như không
có chuyện gì xảy ra, vừa rồi ta nói chuyện với Lục cô nương, bà bà cũng
đứng yên lắng nghe hồi lâu… Đều không phải người thường, vì sao không
thẳng thắn tỏ bày, xoá bỏ địch ý?”Nàng ta vận áo trắng, giản dị không
diêm dúa, nhưng cử chỉ lời nói lại rất kẻ cả.
Bà lão nheo mắt soi xét nàng ta,”Địch ý? Đây là chỗ của ta, chỉ giữ người ta muốn giữ, ta
không thích hai vị cô nương, cho nên xin đi mau cho.”
Sở Thù Trân cũng không miễn cưỡng, nhìn bà lão từ đầu xuống chân mấy lượt,”Bà bà năm nay bao nhiêu tuổi?”
Bà lão nghiêm mặt đáp,”Tám mươi ba.”
Sở Thù Trân đăm chiêu,”Cao thọ nhỉ, tính ra, năm xưa khi Nhậm tướng quân
vang danh thiên hạ, bà bà đang tuổi thanh xuân mơn mởn, không biết bà bà sống lâu trong kinh thành, có biết gì về Nhậm tướng quân thuở ấy hay
không?” Trong tay nàng ta là ly trà gốm thô, đang thong thả buông từng
nhịp xuống mặt bàn, đây là thói quen lúc suy tư của nhân vật đa mưu túc
trí nhất Quân Thư các.
Bà lão nọ vẫn nghiêm nét mặt, hồi lâu sau, hốt nhiên mỉm cười, tay trỏ Lục Cô Quang đang nằm trên giường,”Hoài Tô
tiểu hào thượng ở chùa Bích Phi cưới cô ta?”
Lục Cô Quang sắc mặt âm trầm, không nói chuyện.
Sở Thù Trân cười tươi rói,”Cưới hỏi đoàng hoàng, đã bái thiên địa đã vào
động phòng, bà bà chỉ cần ra ngoài nghe ngóng ắt sẽ biết tin đêm qua
lầu Triều Châu làm hỉ sự.” Nàng ta ngoài mặt dịu dàng điềm tĩnh, trong
lòng không ngừng suy đoán bà lão bán bánh bao này rốt cuộc là nhân vật
nào.
Như bà bà như cười lại chẳng phải cười, liếc nhìn Lục Cô
Quang và Sở Thù Trân mấy lượt,”Chuyện năm xưa của Nhậm tướng quân, lão
đây tất nhiên từng nghe qua, có vài câu chuyện nổi tiếng tới này vẫn còn nhớ như in, nhưng Hoài Tô tiểu hoà thượng ở chùa Bích Phi và Nhậm tướng quân thuở ấy không phải là một người, các cô nếu chỉ thấy trùng tên mà
đoan chắc Hoài Tô tiểu hoà thượng là quái vật mà Nhậm tướng quân hoà
thành sau khi chết đị, chỉ sợ phải thất vọng rồi.”
Sở Thù Trân và Lục Cô Quang đều giật mình quay sang nhìn nhau. Lục Cô Quang âm thầm
ngờ vực, nếu Nhậm Hoài Tô không phải là tướng quân che mặt, vậy người Cơ Nhị điều tra là ai? Sở Thù Trân càng không tin nổi, đứng phắt dậy, bồn
chồn đi lại trong căn phòng, lắc đầu dịu giọng nói,”Bà bà, chuyện này
rất quan trọng, bà thực sự có thể khẳng định Hoài Tô ở chùa Bích Phi
không phải là Nhậm tướng quân năm xưa ư?”
“Đương nhiên không
phải.”Như bà bà đáp rất bình thản,”Ba mươi năm trước ta từng ghé chùa
Bích Phi, bấy giờ tiểu hoà thượng cũng trông hệt như ngày nay, ta biết y không phải người thường, dung mạo trẻ mãi không già, nhưng y không phải Nhậm tướng quân.”
Lục Cô Quang cau mày,”Y không phải là tướng quân che mặt, vậy rốt cuộc là ai?”
Như bà bà hừ một tiếng,”Bích Phi tự là tông miếu hoàng gia, người sống
trong đó bất kể là hoàng thân quốc thích hay yêu ma quỷ quái, đương
nhiên cũng chỉ có người trong cung mới biết. Lão đây dân đen con đỏ, làm sao biết được trong chùa có ai? Nhưng y không phải là tướng quân.” Bà
lão vô cùng kiên quyết, thậm chí không thèm nói rõ lý do.
Không phải tướng quân là không phải tướng quân.
Sở Thù Trân ngoảnh lại,”Bà bà, năm xưa bà có từng gặp Nhậm tướng quân
không? Sao bà có thể đoan chắc Nhậm Hoài Tô ngày nay không phải là tướng quân che mặt năm ấy?” Sắc mặt nàng ta hơi tái, thần sắc kiên định,”Qua
biết bao người trong cung ta mới lấy được một cuốn bí sử, trong đó chép
rằng hơn sáu mươi năm trước, Nhậm tướng quân công cao chấn chủ, tiên
hoàng muốn tước binh quyền, vừa khéo chuyện tướng quân ăn thịt người cầu sinh ở Hoang Lang Dã lộ ra, hoàng thượng bèn thỉnh một vị đan sĩ pháp
thuật cao cường tới thi pháp với tướng quân, vu cho tướng quân bị tà ma
nhập xác, thừa cơ bảo y tu dưỡng, đồng thời chia Hắc Kỳ quân làm ba
phần. Qua ít lâu sau, Nhậm tướng quân chết bất đắc kỳ tử tại tư gia,
tiên hoàng sai chôn cách thành mười dặm về tây, đó chính là nơi dựng
Bích Phi tự. Nếu trụ trù chùa Bích Phi Hoài Tô đại sư không phải người
thường mà là yêu vật, nhưng cũng không phải Nhậm tướng quân ị hãm hại
năm xưa, thì còn có thể là ai?”
“Người sau khi hoá thành thi mị, sẽ quên sạch chuyện quá vãng.” Lục Cô Quang cất giọng đều đều,”Nhậm
Hoài Tô tuy không nhớ mình là ai, nhưng y nhớ tuyết trắng rét giá ở
Hoang Lang Dã, nhớ có kẻ đưa cho y thịt người để ăn thay cơm.”
Như bà bà chậm rãi đón lời,”Y thực sự rất giống tướng quân, nhưng…” Bà lão
vẫn không nói lý do, ”Chuyện năm xưa lão không được rõ, cũng không biết
vị đan sĩ kia đã làm gì với tướng quân, nhưng tướng quân năm xưa…” Giọng bà lão thoáng khựng lại,”Là kẻ sống trên lưng ngựa, tuyệt không lơi
lỏng, vĩnh viễn nhìn về phía trước.”
Bà ta đã già, giọng nói rời rạc và khàn đục,”Ngài ấy vĩnh viễn không bao giờ làm hoà thượng.”
Giọng bà ta già nua đến vậy, nhưng từng câu từng chữ tựa như một vòng bánh xe mà trục xe gỉ sét đã trăm năm, không thể nào xoay chuyển.
Lục Cô Quang nhìn bà ta quái đản, lòng nghĩ đã già đến thế này rồi mà vẫn còn nhớ người ấy.
Bóng dáng người đó trong lòng người đàn bà sâu sắc và nồng nàn đến thế, được nhớ rõ đến thế, đến mức sau hơn nửa đời người… Cho tới khi bản thân đã
bị tuế nguyệt mài mòn méo mó, mà vẫn còn nhớ hình dáng năm xưa của y.
Bà ta chỉ tin vào bóng dáng năm xưa của y, vì y đã chết.
Bà ta không mảy may nghĩ rằng, một khi đến bản thân cũng bị thời gian đằng đẵng bào mòn đến tận cùng, không thể mảy may giữ lại chút gì cũng dáng
hình ngày trước, thì “người” không còn nhớ dù chỉ là một mẩu cỏn con
chuyện cũ, trong cùng thời gian đó, liệu có phải đã sở hữu một năng lực
khác hay không?
Lục Cô Quang nghĩ, Nhậm Hoài Tô là thi mị, y
không nhớ chút gì về quá vãng, nhưng y đã trở thành một thi mị không
hoàn toàn mất đi lý trí, được người đối đãi và bảo vệ bằng phương thức
của con người… Cũng có thể chính vì như thế, y biến thành một “người”
hoàn toàn khác trước, khác đến mức thân nhân bằng hữu năm xưa cũng nhận
không ra…
Đó có lẽ không phải là chuyện xấu, nhưng đối với những con người cũ, ân nghĩa tình thù của dĩ vãng đều hoá hư vô, chỉ còn lại
sự thật họ đã phụ rẫy nhau, và đã trắng tay.
“Bà là gì của y?” Nàng bỗng hỏi.
Như bà bà nheo mắt nhìn nàng, đáp bằng giọng đục ngầu,”Ngài từng cứu mạng
ta, từng đồng ý với ta sẽ phong ta làm phu nhân tướng quân.” Thật bất
ngờ, người đàn bà không hề che giấu, ngữ điệu ấy giống như đang khoe
ra phần đáng tự hào nhất trong cuộc đời, dù đã già đến thế, mà vẫn chưa từng phai màu.
Lục Cô Quang nín lặng, một hồi lâu sau, nàng nhỏ giọng,”Nhưng cuối cùng y vẫn không cưới bà.”
Như bà bà mỉm cười, đặt bánh bao lên đầu giường, bà lão không muốn nói về năm xưa nhiều hơn nữa, loạng choạng lần ra ngoài.
Lục Cô Quang và Sở Thù Trân đều biết, trong câu chuyện của người đàn bà
này, câu cuối cùng có liên quan đến tướng quân, là bà ta bị trục xuất
khỏi phủ tướng quân, mãi mãi không gặp lại.
Chỉ vì từng nói lỡ một câu.
Thậm chí câu nói đó dường như cũng không có gì sai trái lắm.
Giữa đôi nam nữ từng ước nguyện phu thê, lẽ nào sự khoan dung cho một câu lỡ lầm cũng không có? Lục Cô Quang thầm nghĩ đàn ông như vậy nhất định
nàng không thể thích, nhất định phải tự tay giết chết, cũng may Nhậm
Hoài Tô thì khác.
Sở Thù Trân im lìm không lên tiếng, hàng mày
thanh tú hơi chau. Lục Cô Quang thấy sắc mặt nàng ta khác lạ, bèn lạnh
lùng vặn hỏi,”Sở cô nương, nghĩ gì đấy?”
Nàng ta đột ngột nhoẻn
cười,”Đang nghĩ… lời Như bà bà có tin được hay không? Tin được mấy phần? Và còn…” Giọng nàng chùng xuống,”Đến khi ta già như vậy, liệu có còn ai đáng để ta thương nhớ hay không?”
Lục Cô Quang lộ vẻ khinh khi,”Bà ta chỉ nằm mơ mà thôi, mơ từ thời trẻ đến tận lúc già.”
Sở Thù Trân mỉm cười,”Được mơ lẽ nào không tốt hơn không được?”
…
Nhậm Hoài Tô từ đạo quán Vô Tướng trở về lầu Triều Châu, Cơ Nhị lại vắng
mặt, y ngồi thiền một lúc, lầu Triều Châu người ra kẻ vào như nước chảy, nhưng không ai dám quấy rầy y. Toàn thân Nhậm Hoài Tô toả ra thứ khí
tức thánh khiết bất khả xâm phạm, chỉ cần y ngồi xuống giữa đại sảnh tửu lâu, lập tức cả sảnh đường đều im phăng phắc, ai nấy nín thở cầm hơi,
hệt như trước mặt là một ông Phật sống.
Y tĩnh toạ một lát rồi
đứng đi, xoay người ra ngoài. Ngay khoảnh khắc chân y bước khỏi đại môn, đám thực khách sau lưng không hẹn mà cùng trút một hơi thở dài, lại bắt đầu xì xào bàn tán, nghị luận xôn xao.
Y đứng giữa đường cái,
nhìn trên đường kẻ lại người qua, trông về đông lại ngóng về tây, đôi
mắt ánh lên vẻ hoang mang. Y không biết phải đi đâu. Cô Quang bỏ chạy, y không lập tức đuổi theo giết bỏ, ấy là vì y không biết cách. Hiện tại
đã có cách, lại không biết nàng ở đâu.
Y không đoán được nàng sẽ
đi đâu, ý nghĩ của nàng biến hoá liên tục, không có nhà, cũng không có
bạn bè, luôn một thân một mình lang thang trong những ngày trời mù hoặc
khi đêm xuống, chẳng lúc nào mang theo tiền. Có lẽ sau khi đã thoát khỏi lầu Triều Châu, nàng sẽ không bao giờ trở lại nơi đó nữa, thậm chí vĩnh viễn không bước dù nửa bước vào thành Mậu Uyển.
Y chớp mắt, phải đi đâu tìm nàng đây?
Thân xác một người trong đất trời mênh mông, như cát lẻ rơi vào lòng biển, không cách nào tìm ra.
“Nhậm công tử.” Bên kia đường có người mỉm cười gọi,“Nhìn qua đây.”
Nhậm Hoài Tô nghe tiếng trông sang, chỉ thấy bên kia con đường ngõ chợ nhốn
nháo người qua kẻ lại, một thiếu nữ vận váy xanh duyên dáng đứng kia,
trong tay cầm một vật huơ huơ với y.
Y đột nhiên nghe trong lòng
có thứ gì thắt lại, chợt lạnh toát, một cảm giác vô cùng khó chịu trào
lên: Đó là quạt quỷ của Cô Quang.
Thiếu nữ áo xanh xoè quạt đánh xoạch, khẽ phe phẩy như một chiếc quạt bình thường, tươi cười nhìn y,”Đi theo ta.”
Bóng người nhoáng lên, Nhậm Hoài Tô thình lình xuất hiện trước mặt nàng ta,
khiến thiếu nữ vừa quay đi giật cả mình, nàng ta quay đầu lại, cổ tay đã bị y tóm chặt,”Cái quạt này cô lấy đâu ra?”
Mạnh quá.
Cổ
tay Sở Thù Tran suýt bị bóp nát, nếu nàng ta không phải là đệ tử danh
môn, nội lực bất phàm, chỉ sợ cánh tay này đã phế. Liếc nhìn Nhậm Hoài
Tô, Sở Thù Trân cười mỉm,”Ngươi nhân ra vật này?”
Nhậm Hoài Tô không trả lời, tiếp tục vặn hỏi,”Cô ấy đang ở đâu?”
Sở Thù Trân soi đi soi lại bàn tay đang tóm cổ tay mình, những ngón tay
thon dài, màu da trắng tái, chỉ không biết là vì siết mạnh nên mới trắng tái, hay vốn đã trắng tái.”Nhậm công tử, ta nghe Cô Quang kể, ngươi
cưới cô ấy vì điềm trời hiển lổ rằng nhân thế tội ác hoành hành sinh ra
quỷ nữ, quỷ nữ đem vạn thánh linh hiến nhập vạc Cửu Thiên, sau đó nhân
gian luân diệt, vạn quỷ đổ về. Ngươi thân là vạn thánh linh, để phá kết
cục diệt thế, cho nên xả thân làm ác, tự nguyện giết vợ. Nếu đúng là như vậy, bất kể Cô Quang có tốt với ngươi đến đâu, ngươi đều phải giết cô
ấy?”
Y vẫn không trả lời, không trả lời là mặc nhận.
“Cô
ấy đáng chết như vậy sao?” Sở Thù Trân dịu giọng,”Nếu ta có một cách
mới, ngươi không cần phải giết vợ để huỷ thánh khí cũng có thể phá kết
cục diệt thế, ngươi có bằng lòng không?”
Y thoáng sững người,
nàng nghe sức mạnh trên cổ tay lơi lỏng đi một ít, sau đó năm ngón tay
lần lượt buông ra. Y nhìn nàng vô cùng chăm chú, cất giọng hỏi chân
thành,”Là cách gì?”