Diệp Thanh An không đáp, người mà Mộ Dung Trì Yến phái tới bên cạnh nàng có hơi đặc biệt nha.
Viên Hân không thấy nàng nói gì liền hiểu mình không ngăn được nàng rồi.
“Ngươi lui xuống đi, để Như yên tĩnh.”
“Nô tỳ cáo lui.”
Sau khi Viên Hân ra ngoài thì Mặc Như cũng ra sức làm nũng.
“Ngài ở lại chơi với ta đi mà, ta ở một mình buồn lắm, nha, nha.”
“Được.”
“Ta thích ăn hoành thánh.”
“Ta làm cho ngươi.”
“Ta cũng muốn ăn sủi cảo.”
“Ừm”
“Còn cả thịt...”
“Làm hết.”
Mặc Như nói một câu, Diệp Thanh An không do dự mà đáp ứng vô điều kiện.
“Với...”
Còn chưa nói hết câu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Diệp Thanh An: “Chuyện gì?”
“Vương phi, Vu đại phu nói muốn người vào cung một chuyến, tiểu điện hạ sợ là xảy ra chuyện rồi.”
Tiếng Viên Hân ngoài cửa vọng vào.
Diệp Thanh An do dự nhìn Mặc Như, dẫu sao nàng cũng đã đáp ứng nàng ấy rồi, giờ mà lật lọng thì có hơi...
Mặc Như cũng nhìn ra nàng đang cảm thấy khó xử liền cười nói: “Không sao, ngài cứ vào cung đi, đứa trẻ đó dù gì cũng là cháu của ngài mà.”
“Ồ”
“Thái độ gì đây.”
Mặc Như hơi quạu rồi nha.
“Không, cảm thấy ngươi trưởng thành rồi, không cần ta nữa.”
“Ta lúc nào chẳng trưởng thành.”
“Ngài về phòng chuẩn bị đi, bỏ luôn cái bộ nam trang hại con gái nhà lành xuống.”
Phải nói Diệp Thanh An mặc nữ trang thì rất kinh diễm, còn nam trang thì lại vô cùng thanh lãnh tuấn mỹ, đậm chất thiếu niên.
Nếu Diệp Thanh An mà mặc nam trang thì chắc chắn không thua Mộ Dung Trì Yến.
Mà sau khi nàng ra ngoài thì Mặc Như lập tức thứ lại nụ cười, lạnh lùng như đang ra lệnh.
“Xuống đây.”
Không ai đáp.
“Xuống.”
Cũng không có gì.
Giống như mình Mặc Như tự nói với không khí vậy.
“Ám vệ đại nhân a, mời ngươi xuống cũng khó quá nha~~”
Sau khi Mặc Như nói câu này thì chưa đến một nén hương thì có một người đi ra.
Hai người nhìn nhau, một câu cũng không nói.
Mặc Như nhìn người áo đen trước mặt cười như không cười.
“Ta có thể xem như chưa từng phát hiện ngươi, chỉ cần ngươi có thể bảo vệ chủ nhân của ta trong lúc nguy hiểm, được chứ?”
Người kia: “Tại sao?”
“Ngươi là người mà tên họ Mộ, à không vương gia phái tới theo dõi chủ nhân đúng không?”
Người đó không đáp.
“Ngươi không nói cũng được, ngươi cảm thấy kẻ vô dụng thì giữ lại có ích gì? Không bằng trực tiếp giết luôn.”
“...Được.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Mặc Như cười cười nói, “Đi đi.”
Người kia liền biến mất luôn.
“Mười mấy ta.”
Ý của Mặc Như là tuổi của đứa trẻ kia, nàng ấy cảm thấy tuổi của người kia cũng không quá lớn, kinh nghiệm cũng không nhiều nên Mặc Như chỉ dọa vài câu đã sợ thành như vậy.
Có lẽ hắn thấy Diệp Thanh An cũng không quá đáng sợ nên mới phái đứa nhỏ này đi, dù sao võ công cũng không tệ.
Chỉ là Mộ Dung Trì Yến sao có thể ngờ chủ nhân đâu phải nguyên chủ. Dù không chắc chắn thì cũng nghi ngờ, sự nhạy cảm do thế giới ngầm rèn ra cũng không phải để cho đẹp.
Nhưng võ công có cao đến đâu cũng chưa chắc đã thắng được những mưu kế, thắng được kẻ tâm cơ.
Trên đời này thứ đáng sợ nhất chính là lòng người.
Diệp Thanh An sau khi vào cung thì thấy mấy người thái y viện thấp thỏm đứng ngoài của phòng đứa trẻ.
Diệp Thanh An tiến lên hỏi Vu Tử Ân: “Đứa trẻ sao rồi.”
“Tiểu điện hạ bị vàng da sớm, cứ ăn vào là lại nôn ra, khóc xanh cả mặt rồi.”
“Còn thuốc thì sao.”
“Phương thuốc mà trước đó không có tác dụng với tiểu điện hạ.”
“Có lẽ là chưa có tác dụng, trước tiên cứ quan sát đã. Nếu có chuyện gì thì báo ngay cho ta. À, phải rồi, còn tỷ tỷ của ta thì sao?”
“Vương phi yên tâm, nương nương đã uống thuốc, chắc vài canh giờ sau sẽ tỉnh.”