Phế Nhân Vương Phi Là Nữ Bá Vương

Chương 47: Chương 47




Sau khi nghe Diệp Thư Tâm không đáng ngại nàng cũng yên tâm hơn. Mà chuyện cần quan tâm hơn chính là việc của đứa nhỏ.

Sáng hôm sau lúc sắc trời của chưa tỏ, đã có người đập của phòng Diệp Thanh An kêu nàng dậy

“Vương phi, vương phi không xong rồi.”

Diệp Thanh An đang cuộn mình trong chăn liền mơ màng tỉnh dậy.

“Ưm...”

Nàng cầm cái gối định ném vào kẻ đánh thức mình thì bỗng nhớ ra rằng mình đã xuyên không rồi.

Thật ra tính khí rời giường của Diệp Thanh An không phải không tốt. Mà đơn giản là nàng không muốn bị người khác gọi dậy khi chưa ngủ đủ giấc.

Do đó mà Mặc Như luôn để nàng tự tỉnh, rất ít khi mới gọi nàng tỉnh giấc giữa chừng.

“Vương phi?”

Người kia không thấy nàng đáp liền gọi lại lần nữa.

Diệp Thanh An: “Vào đi.”

Người tới là Khả Vi, nàng ấy đến bên nàng rồi quỳ xuống khóc lóc nói.

“Vương phi, vương phi, tiểu điện hạ sợ là không xong rồi.”

“Nói trọng tâm.”

Diệp Thanh An xoa xoa thái dương, cơn buồn ngủ đã bay xa cả nghìn thước khi nghe thấy tiếng khóc này.

Nói thật nàng rất không thích nước mắt, có chuyện gì không thể bình tĩnh nói sao. Động chút là khóc.

Đã lớn như vậy rồi mà cứ có chuyện gì đầu tiên là khóc, thứ hai cũng là khóc.

Hết cách thoát nước khỏi cơ thể à.

Ha, nếu nước mắt có thể giải quyết vấn đề thì dưới chân cường quyền đã không có nhiều xương khô của kẻ yếu như thế.

Đây là thế giới ngầm đã dạy nàng.

Dù tàn nhẫn nhưng đây là sự thật.

Thế giới vốn xấu xí với kẻ biết bản chất thật sự, xinh đẹp trong mắt người ngốc.

Nhưng kẻ kẻ ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc...

Haizz, bỏ đi.

“Nói đi, xảy ra chuyện gì?”

Diệp Thanh An đối diện với đôi mắt ngập nước của Khả Vi, do nước mắt nên tầm nhìn của nàng ấy có hơi mơ hồ nên không hề thấy được thay đổi trong mắt Diệp Thanh An.

“Hức,... Mấy vị thái y của thái y viện sau mấy ngày mãi không áp chế được bệnh tình của tiểu điện hạ, trong lúc... trong lúc tức giận hoàng thượng đã...”

Không cần nói vế sau cũng biết kết cục của mấy người đó.

Diệp Thanh An ngáp một cái rồi rời giường, không thể đợi đến sáng hẳn sao, nàng vẫn buồn ngủ lắm luôn.

“Ngươi ra ngoài trước đi, ta thay y phục xong liền tới xem tình hình.”

“Vương phi để nô tỳ giúp ngài thay y phục được không?”

Diệp Thanh An: “Không cần.”

Sau khi Khả Vi ra ngoài thì Diệp Thanh An sửa soạn lại mọi thứ rồi cũng bước ra.

Việc đầu tiên nàng làm không phải tới cầu xin cho người của thái y viện mà là tới xem đứa nhỏ kia.

Và rồi thứ tiếp đó nàng nghe được lại là tiếng khóc.

A A A A—

Diệp Thanh An sắp bị nó tra tấn đến chết rồi.

Nàng bình ổn cảm xúc bước vào. Thấy Diệp Thư Tâm đang ngồi bên giường khóc đến hai mắt sưng đỏ bên giường đứa trẻ, không ngờ cả Mộ Dung Trì Hạo đang ở bên cạnh dỗ nàng.

Diệp Thư Tâm: “Thần Nhi, con đừng dọa ta mà, tỉnh lại đi, dậy đi mà, được không...”

“Hu hu hu...”

Nàng ấy vốn đang khóc đến tê tâm liệt phế ai ngờ lúc thấy Diệp Thanh An bước vào lại chạy đến chỗ nàng.

Diệp Thư Tâm nắm tay nàng như nắm được cọng rơm cứu mạng vậy, chuyện lúc mình hôn mê nàng ấy đã nghe từ chỗ Khả Vi và Khả Tuyết rồi.

Bây giờ nàng ấy rất tin tưởng muội muội của mình, chỉ mong nàng có thể, có thể cứu lấy con của mình.

“An An, muội cứu Thần Nhi được không, ta cầu xin muội, cứu đứa bé... Nó còn chưa, còn chưa được bước đi... hu hu...”

“Ta sẽ cố hết sức.”

Nếu uống thuốc không có tác dụng thì chỉ đành liều một phen.

“Tới thái y viện mượn giúp ta một bộ kim châm cứu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.