Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1439: Chương 1439: Gặp chó chặn đường 3




Đổng Phương tức cả người run rẩy, nếu lúc trước không phải Đổng gia cần suy xét, hắn cũng không nhẫn nại lâu như vậy.

Nhưng không nghĩ tới, người này lại dám ở trước mặt nữ nhân hắn yêu thương mà quở trách hắn!

Nghĩ vậy, Đổng Phương nhìn Lục Vân bên cạnh, cuối cùng vẫn là đem tức giận đè nén xuống.

Bởi vì hiện tại đang trong vòng đào thải, nếu ra tay vào thời điểm này, nói không chừng sẽ liên lụy những người khác trong đội!

Đương nhiên, Đổng Phương theo bản năng đem Cố Nhược Vân bỏ qua một bên!

Hắn đã từng đắc tội Cố Nhược Vân, Cố Nhược Vân không tính sổ với hắn đã là không tồi, hắn như thế nào dám trông cậy đối phương ra tay vì mình?

Nếu nàng không ra tay, nam tử yêu nghiệt bên cạnh nàng đương nhiên cũng sẽ không động thủ!

Cho nên, chỉ còn lại năm người bọn họ phải đối diện bảy người kia!

“ Đổng Phương, vận khí của ngươi thật sự kém vô cùng, trong lần báo danh dự thi này, ba người có thực lực yếu đều ở trong đội ngũ của ngươi, bởi vậy có lẽ vòng đào thải ngươi sẽ không thông qua!”

Đoạn Ất trào phúng cười, tầm mắt khinh thường đảo qua Cố Nhược Vân cùng Tá Thượng Thần, tức khắc trào phúng trong mắt càng đậm.

“ Những cái phế vật này có thể mang đến trợ giúp gì cho đội các ngươi, không vướng chân đã là không tồi rồi!”

“ Ngươi câm miệng cho ta!”

Đổng Phương vốn đang tính toán nhẫn nại bỗng nhiên bạo phát, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương!

Liền tính gia hỏa này vũ nhục mình cũng không sao, nhưng hắn dám vũ nhục thần tượng mình, như thế nào có thể tiếp tục nhịn!

Rất hiển nhiên, lúc này Đổng Phương đã hoàn toàn quên mất, trước khi hắn nhìn thấy năng lực của Cố Nhược Vân, thì hắn cũng đem nàng xem như phế vật giống như Đoạn Ất bây giờ!

“ Đoạn Ất, ta nhịn ngươi đã lâu! Ngươi đừng cho rằng ta thật sự sợ ngươi! Nếu không phải vì Đổng gia, ta căn bản sẽ không nhịn tạp chủng như ngươi! Ngươi cũng giống như ta dều là Siêu Phàm sơ kỳ mà thôi, cho dù có đánh, ta cũng chưa chắc bại dưới tay ngươi!”

Ha ha ha!

Nghe vậy, Đoạn Ất lần nữa cười ha ha hai tiếng: “ Đổng Phương, ta và ngươi đều giống như là Siêu Phàm sơ kỳ, nhưng đi theo sau ta là một đám người Siêu Phàm trung kỳ! Những người này đều bị ta lấy tiền thu mua, dọc theo đường đi đều nghe theo mệnh lệnh của ta! Đoạn gia ta không thiếu chính là nhiều tiền, điểm này vĩnh viễn ngươi không bao giờ với tới được.”

Trên mặt hắn trào phúng càng nhiều, trong âm thanh cũng mang theo khinh miệt.

“ Nga, đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên mất, Đổng gia hiện tại không chỉ không có tiền, mà còn nghèo đến trình độ thiếu gia Đổng gia phải dùng thức ăn linh thú coi như đồ ăn! Ha ha, nếu ngươi tới Đoạn gia ta làm nô lệ, nói không chừng ta còn có thể đảm bảo ngươi không bị đói.”

Thức ăn linh thú, đó là thứ gì? khẳng định là một ít cỏ dại mà thôi!

Gia hỏa Đổng Phương này thế nhưng nghèo đến nỗi ăn cỏ? Cùng súc vật có gì khác nhau?

“ Đoạn Ất!” Đổng Phương tức đến nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nắm tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.