Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1440: Chương 1440: Gặp chó chặn đường 4




Đoạn Ất cười lạnh một tiếng: “ Đừng gọi ta thân thiết như vậy, nếu ngươi muốn toàn đội được tồn tại, vậy quỳ xuống dập đầu mấy cái cho ta, nói không chừng ta còn có thể tha thứ cho các ngươi! Tiện đường còn thưởng cho ngươi mấy đồng vàng mua lương thực.”

Một lời nói này giống như là đòn cảnh cáo, làm cho Đổng Phương nháy mắt thanh tỉnh lại.

Bên trong bảy người bọn họ, thực lực cường đại nhất đó chính là tiểu thú trong lòng Cố Nhược Vân, nhưng mà lấy tính cách thanh lãnh của Cố Nhược Vân không có khả năng sẽ giúp hắn! Khang Thiếu Kiệt cùng Mộc Anh cũng chỉ là hai người Siêu Phàm trung kỳ, như thế nào có thể đối diện với mấy người kia?

“ Cút cho ta!” Đoạn Ất lần nữa quát chói tai một tiếng, ngữ khí hung ác nói: “ Bằng không, ngươi cùng nữ nhân của ngươi cũng đừng hòng rời khỏi rừng rậm Ác Linh! Đương nhiên, nữ nhân này lớn lên còn có vài phần tư sắc, trước ta có thể hưởng thụ nàng một chút sau đó sẽ giết nàng bồi theo ngươi!”

Rõ ràng, Đoạn Ất nhìn ra được Đổng Phương có tình cảm đặc biệt với Lục Vân, bởi vậy mới lấy Lục Vân uy hiếp hắn.

Trong vòng đào thải, cũng không có quy định không cho phép người dự thi tự chiến đấu, cho nên hiện tại Đoạn Ất mới không sợ hãi! Chỉ cần hắn không trêu chọc tới người có bối cảnh cường đại là Lý Thanh, còn những người khác hắn có thể tùy tiện giết!

“ Đoạn Ất, thiếu gia tướng quân phủ còn ở chỗ này, ngươi cũng dám làm càn như vậy!” Lục Vân thẹn quá thành giận, phẫn nộ quát lớn nói.

“ Ha ha,“ Đoạn Ất cười lạnh hai tiếng, khinh miệt nói, “ Công tử Lý Thanh thân phận cáo quý, tự nhiên ta sẽ không động đến hắn, ta còn sẽ đưa hắn bình an rời khỏi rừng rậm Ác Linh! Đi theo chúng ta, như thế nào cũng mạnh hơn so với các ngươi, huống chi đừng cho là ta không biết, Đổng Phương lúc trước trào phúng công tử Lý Thanh, ngươi cho rằng công tử Lý Thanh sẽ giúp các ngươi?”

Nói xong lời này, Đoạn Ất nhìn về Lý Thanh đứng một bên, ngữ khí cung kính, nhưng ánh mắt vẫn để lộ một mạt khinh thường như cũ.

“ Ngươi nói ta nói đúng không, công tử Lý Thanh?”

Lý Thanh nhíu nhíu mày, không nói gì.

So sánh mà nói, hắn đối với Đoạn Ất cũng không có hảo cảm gì.

Nhưng mà, bởi vì cái trầm mặc này của hắn làm Đoạn Ất càng thêm chứng thực suy nghĩ trong lòng, hắn cười lạnh nhìn về phía Đổng Phương, trào phúng nâng khóe môi: “ Đổng Phương, ta đã nói công tử Lý Thanh nhất định không giúp ngươi! Hiện tại ngươi quỳ xuống cho ta! Bằng không, những người khác trong đội các ngươi, một người ta cũng sẽ không bỏ qua!”

Lời của Đoạn Ất tựa như một chậu nước lạnh dội lên người Đổng Phương từ đầu đến chân, làm lòng hắn nháy mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Hắn nhìn Lục Vân đứng bên cạnh mình, gắt gao cắn môi nói: “ Lục Vân, xin lỗi, ta liên lụy ngươi, ta cũng không nghĩ tới trong vòng đào thải Đoạn Ất sẽ làm ra loại chuyện này, hắn nói rất đúng, bên trong đội của bọn họ trừ hắn ra thì những người khác đã là Siêu Phàm trung kỳ, mà hiển nhiên thực lực chúng ta rất yếu, nếu như bình thường nói không chừng ta có thể đánh hắn, nhưng hôm nay.......”

Nhìn thấy dung nhan đầy thống khổ của Đổng Phương, Đoạn Ất rất là đắc ý cười ha ha hai tiếng.

“ Đổng Phương, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Nếu ngươi quỳ xuống, ta liền buông tha ngươi cùng những người khác trong đội, như thế nào?”

Khóe môi Đoạn Ất nâng lên tươi cười tàn khốc, hắn phảng phất nhìn thấy Đổng Phương quỳ xuống dưới chân dập đầu cảm tạ hắn, nhịn không được lại nở nụ cười lần nữa.

“ Đổng Phương!”

Lục Vân gắt gao đè lại bả vai Đổng Phương, mặt mày tràn ngập thần sắc lo lắng: “ Ngươi đừng nghe hắn, tính ra chúng ta liên hợp lại cũng chưa chắc không phải là đối thủ của hắn!”

“ Đổng Phương, Lục Vân nói không sai, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, ngươi ngàn vạn lần không thể mềm yếu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.