Để cho người ta phải tranh luận chính là Tiên Địa, dù sao Tiên Địa và Cố Nhược Vân cũng có thù oán với nhau, đến cùng Tiên Địa có tham gia tiệc sinh nhật của Lam Vũ Ca hay không? Nói không chừng, coi như là họ có tới thì chắc cũng là để quấy rối mà thôi!
Lấy tính cách có thù tất báo của Tiên Địa, làm sao bọn hắn sao có thể buông tha cho bất cứ người nào của Đông Phương thế gia?
Ở thời điểm mọi người tranh cãi không ngừng, ngày sinh nhật mừng đại thọ của Lam Vũ Ca rốt cuộc cũng đến…
Đêm.
Đông Phương thế gia vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Trong đại sảnh diễn ra yến hội, bày đầy các bàn cao lương mỹ vị, Lam Vũ Ca cùng Đông Phương lão gia tử cầm tay, chậm rãi tiến đến chỗ ngồi của chủ tọa, gương mặt từ đầu tới cuối đều mang một nụ cười ưu nhã. Không thể không nói, bởi vì bảo dưỡng thân thể rất tốt, bây giờ Lam Vũ Ca vẫn trông giống thiếu nữ hai mươi tuổi, đẹp đến mức không gì có thể sánh được.
Bởi vậy, trong nháy mắt đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.l
“Khụ khụ.”
Đông Phương lão gia tử rất không vui, đem nắm tay để lên miệng, ho khan hai tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn về phía đám người ở bên dưới. Dám có can đảm nhìn trộm tức phụ của lão tử! Dung nhan già nua tràn ngập sự ghen tuông.
Xem ra mình cũng nên tìm cháu ngoại lấy cái gì mà mỹ nhan đan, thay da đổi thịt, để tránh mỗi lần ra ngoài, người ta cứ nhìn chằm chằm vào tức phụ của mình, thậm chí còn không để ý đến hắn đang đứng bên cạnh!
Đơn giản chính là khinh người quá đáng! Nếu không phải lão bà một mực ngăn cản, hắn đã sớm phanh thây những kẻ dám nhìn nàng!
“Môn chủ Y Môn đến đây chúc mừng đại thọ của Đông Phương lão phu nhân!”
Đúng lúc này, một thanh âm từ ngoài điện truyền đến.
Lông mày Cố Nhược Vân hơi nhíu lại, gương mặt giống như cười mà không cười, ánh mắt nhìn về hướng Vinh Hân đang dẫn theo một đám nữ tử hiện lên một đạo ý cười.
Vinh Hân hiển nhiên cũng nhìn thấy Cố Nhược Vân, chỉ là nàng ta cũng không nói gì thêm, vẫn như cũ chậm rãi tiến lên, chắp tay nói: “Chúc mừng đại thọ của lão phu nhân, người tới, đưa hạ lễ tặng cho lão phu nhân.”
Trong khoảng thời gian này, nàng sớm đã điều tra rõ thân phận của Cố Nhược Vân, hóa ra nàng chính là chủ nhân của Bách Thảo Đường, lại có Đông Phương thế gia là chỗ dựa. Xem ra nếu mình muốn giết nữ nhân này, chỉ sợ là không dễ dàng gì.
Nhất là ở trước mặt Lam Vũ Ca, nàng lại càng không thể lộ ra một chút sát ý nào, dù sao hiện tại Y Môn vẫn chưa phải là đối thủ của Đông Phương thế gia.
“Đạ tạ Vinh Hân môn chủ.” Lam Vũ Ca nhàn nhạt cười một tiếng, phất tay nói: “Người tới, đem hạ lễ của Vinh Hân môn chủ nhận lấy. Vinh Hân môn chủ, mời ngồi.”
Nói xong lời này, nàng không nói thêm lời nào nữa, quay đầu nhìn phía Cố Nhược Vân đang ngồi bên cạnh mình.
“Nha đầu, tại sao lại chưa thấy Tiểu Dạ xuất hiện?”
“Con cũng không biết.” Cố Nhược Vân lắc đầu, nói: “Chàng nói có một việc cần phải xử lí, chờ xử lí xong sẽ tới ngay.”
Cố Nhược Vân cau mày. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn không nhìn thấy bóng dáng của Thiên Bắc Dạ, không biết chàng ấy rốt cục là đang làm gì?
“Gia chủ, phu nhân!”
Lam Vũ Ca đang định nói tiếp điều gì thì đột nhiên bị cắt ngang, đôi lông mày đẹp của nàng nhíu chặt lại: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm phu nhân, là người của Linh Tông đến đây chúc thọ ngài!”
“Ồ!?” Lông mày Lam Vũ Ca nhướng nhẹ một cái:
“Là người nào của Linh Tông tới?”
“Dạ là thiếu chủ Linh Tông! Cố Sanh Tiêu!”
“Xoạt!” Sanh Tiêu?
Cả Đông Phương lão gia tử và Lam Vũ Ca đều rất sửng sốt, sau đó trên gương mặt của họn lộ rõ vẻ mừng rỡ, lập tức đem ánh mắt hướng về phía bên ngoài.