Nghĩ đến mọi chuyện lúc trước, Cố Nhược Vân trong lòng ấm áp. Cũng dễ hiểu thôi, trong khoảng thời gian nàng vừa đột phá, thật sự đã nhận sự giúp đỡ rất nhiều từ Đông Phương Thiếu Trạch.
Phỏng chừng, thời điểm đó Đông Phương Thiếu Trạch cũng không thể ngờ được, có một ngày, người thiếu nữ nhỏ bé thường bị người khác bắt nạt lúc trước sẽ biến hóa nhanh như vậy. Chỉ với khoảng thời gian ngắn ngủi sáu, bảy năm… nàng đã trở thành nhân vật mà đến cả tam đại thế lực đều muốn có một chút quan hệ.
Mà may mắn làm sao, ngay khi nàng còn là một thiếu nữ nhỏ yếu, hắn đã phát hiện được hào quang của nàng.
“Đúng rồi, Vân Nhi, khoảng thời gian trước, ta nghe người ta nói có một thiếu niên đến đây tìm con.”
“Thiếu niên?”
Cố Nhược Vân cau mày, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Hắn có nói mình tên gì không?”
- Không có, nghe nói sau khi biết con hiện tại không có ở đây thì hắn ta đã rời đi rồi. Ta nghe thủ vệ miêu tả: thiếu niên kia có dáng dấp rất thanh tú, đôi mắt rất sạch sẽ, trên người cũng mặc một bộ thanh y giống con, tuổi tác ước chừng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Trái tim Cố Nhược Vân bỗng nhiên thắt lại, đôi mắt thanh lãnh hiện ra vẻ kích động.
Chẳng lẽ… thiếu niên kia là Ngọc nhi? Không sai, nhất định là Ngọc nhi! Ngoại trừ Ngọc Nhi, không thể có người nào khác giống như vậy được! Ngọc Nhi thật sự vẫn còn sống!
“Cậu, qua một tháng nữa chính là sinh thần của bà ngoại.” Ánh mắt Cố Nhược Vân lóe lên một tia sáng: “Cho nên con muốn nhờ người viết thật nhiều thư, mời thật nhiều các thế lực khác đến đây tham dự, những thế lực đó đều phải là những thế lực có thực lực nhất trên đại lục này, bao gồm cả tam đại thế lực.”
“Được!” Đông Phương Thiếu Trạch gật nhẹ đầu: “Về phía tam đại thế lực chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì, chỉ là Tiên Địa cùng con có thù oán, e rằng bọn hắn sẽ không tới.”
Cố Nhược Vân nở nụ cười: “Bọn hắn nhất định sẽ đến.”
Nhìn gương mặt kiên định của nữ tử, ánh mắt Đông Phương Thiếu Trạch lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng hắn không có nói gì thêm, chỉ cười dịu dàng một tiếng: “Tốt, vậy để bây giờ cậu đi sắp xếp. Con đi đường cũng mệt mỏi rồi, trước hết cứ đi nghỉ ngơi đi. Gian phòng lúc trước con ở, ta vẫn giữ lại đấy.”
Trước lúc rời đi, mắt Đông Phương Thiếu Trạch nhìn về phía Thiên Bắc Dạ đang đứng cạnh nàng. Từ đầu tới cuối, ánh mắt của người nam nhân này đều ở trên người Cố Nhược Vân. Mặc kệ người khác đang nói gì, làm gì, hắn đều giống như không có nghe thấy… Giống như là nếu việc đó không có liên quan đến Cố Nhược Vân, hắn ta sẽ không bao giờ quan tâm.
Đông Phương Thiếu Trạch vui mừng cười cười, có người nam nhân như vậy ở bên cạnh nàng, hắn cũng có thể yên tâm được rồi.
…
Đông Phương Thiếu Trạch vừa đem tin tức công bố ra ngoài, đã đưa tới một cơn bão táp trên đại lục.
Không biết là ai đã tung tin đồn, cháu ngoại của Đông Phương thế gia - Cố Nhược Vân đã đạt tới cảnh giới Võ Tôn. Cảnh giới Võ Tôn là cái gì? Đó là một tồn tại chí cao vô thượng ở đại lục này! Một nữ tử mới hai mươi tuổi sao có thể đạt tới cảnh giới này? Vì thế, rất nhiều người đều giữ thái độ nửa tin nửa ngờ, có ít người căn bản là không tin, cho rằng Đông Phương thế gia truyền ra để ngụy trang.
Nhưng ở Thần Chi thí luyện ngày đó, hình ảnh Thiên Bắc Dạ tru sát vô số cường giả của Tiên Địa, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu mọi người, không có cách nào quên được.
Mặc kệ bọn hắn có tin Cố Nhược Vân đã đạt tới Võ Tôn hay chưa, lấy uy vọng bây giờ của Lam Vũ Ca trên đại lục, vô số thế lực đã tranh nhau mà đến. Ngay cả tam đại thế lực đều đã đứng lên, lên tiếng trả lời chắc chắn cho Đông Phương thế gia.
Ngày sinh nhật của Lam Vũ Ca, tất nhiên họ phải phái người đến tham dự!
Linh Tông đều đã ra quyết định, Tử Minh phủ làm sao có thể im lặng mà bỏ qua? Hơn nữa, Cố Nhược Vân còn cứu Phủ chủ cùng Cửu trưởng lão Tử Minh phủ, vì vậy bọn hắn cũng không có bất kỳ hoài nghi nào.
***