Bởi vì có loại ràng buộc này, nàng mới có thể yên tâm tặng Linh khí cho bọn họ.
Chỉ là... Cố Nhược Vân hơi nheo mắt, ánh mắt dừng trên người Mạc Ly Ưu đang ngồi trên xe lăn, đáy mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa. Nếu như những gì Tiểu Hắc cảm nhận được là sự thật, vậy Mạc Ly Ưu này chính là....
Nhưng mà, dù thân phận của hắn là gì đi chăng nữa, cũng không sẽ không làm hại được nàng, vậy nàng cũng sẽ không tiếp tục quan tâm nữa!
Toàn bộ cỏ xanh trong sân rất nhanh bị máu tươi nhuộm đỏ, đám người Tiên Địa trước đó còn kêu gào ồn ào bay giờ đều nằm bất động trên cỏ. Lúc toàn bộ cao thủ của Tiên Địa đều bị giết sạch, ánh mắt Cố Nhược Vân mới chuyển đến trên người Côn Nam đang kinh hoảng ngồi một bên.
Sắc mặt của nàng trước sau vẫn luôn bình tĩnh, nhưng mà sự bình tĩnh này lại khiến Côn Nam sợ hãi, hắn muốn đứng dậy chạy đi nhưng cả người đều không có một chút sức lực nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Nhược Vân đi đến trước mặt.
“Côn Nam, trước đó ta đã tha cho ngươi một mạng, lại không nghĩ đến ngươi còn tự mình đưa tới cửa, ngươi còn nhớ lời ta nói sao? Ngươi đã có can đảm ra tay với huynh trưởng của ta, ta sẽ làm ngươi phải trả giá đắt vì đã làm vậy!”
Hạ Lâm Ngọc là người thân kiếp trước của nàng. Mà Cố Sanh Tiêu, là ca ca luôn bảo vệ nàng như mạng ở kiếp này. Nàng quyết không tha thứ cho bất cứ kẻ nào có ý đồ gì với hắn! Nếu có, tất nhiên phải hủy diệt!
“Ngươi muốn làm gì? Cố Nhược Vân, bây giờ ngươi đã là kẻ thù của Tiên Địa, nếu ngươi dám làm ta bị thương, sư phụ của ta cùng toàn bộ Linh Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Côn Nam sợ hãi hét lên, bởi vì quá kinh hoảng mà khuôn mặt của hắn hoàn toàn biến dạng, trở lên cực kỳ dữ tợn.
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, mặt mày bình tĩnh lạnh lùng: “Vậy thì như thế nào?”
Đúng vậy, vậy thì như thế nào? Đừng nói chỉ là một tên Côn Nam như này, nếu toàn bộ Linh Tông làm việc bất nghĩa với Cố Sanh Tiêu, nàng cũng sẽ không ngần ngại mà phá hủy toàn bộ Linh Tông.
“Cố cô nương, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được không?” Côn nam sợ tới mức tè ra quần, cả người run rẩy.
Đừng thấy trước đó hắn luôn kêu gào báo thù cho Thi Vân mà nghĩ hắn dũng cảm, bởi vì lúc đó tính mạng của hắn không bị đe dọa mà thôi! Bây giờ tính mạng khó giữ, báo thù rửa hận hoàn toàn bị hắn vứt ra sau đầu. Hắn chỉ muốn sống sót!
“Ngươi xem, ngươi còn rất trẻ, vì sao phải một mực đối đầu với Linh Tông? Ngươi buông tha ta, ta chắc chắn sẽ không ghi hận ngươi, cũng sẽ không đến làm phiền ngươi, chỉ cầu ngươi thả ta đi.”
Toàn bộ lời này, hoàn toàn không phải là giả. Bởi vì Côn Nam đã sợ đến mất mật, nếu bắt hắn tìm người tới giết Cố Nhược Vân, dù cho hắn trăm lá gan hắn cũng không dám.
Cố Nhược Vân khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn Côn Nam, làm hắn kinh hoảng.
“Tất cả đều tại sư phụ ta, Linh Thượng tôn giả bắt ta làm như vậy, ngươi muốn trả thù thì hãy đi tìm hắn đi, ta là người vô tội, ta bị hắn bắt buộc làm như vậy, Cố đại tiểu thư, cầu xin ngươi thả ta đi, ta thật sự không muốn chết.” Côn Nam quỳ xuống lết về phía trước hai bước, tay nắm chặt góc áo của Cố Nhược Vân, mặt đầy nước mắt cầu xin nói.
“Oanh!” Bỗng nhiên, một ngọn lửa cổ mãnh liệt từ trên người Cố Nhược Vân nổ ra, làm Côn Nam bắn ra ngoài, một cỗ khí tức nặng nề tràn đến, đè ép hắn, giống như có một bàn tay đang bóp chặt cổ của hắn, làm hắn không thể hô hấp.
“Bỏ ngay bàn tay dơ bẩn của ngươi ra, không được chạm vào nàng!” Giọng nói âm trầm của nam nhân vang lên, mạnh mẽ đánh vào ngực Côn Nam, trong nháy mắt, yết hầu tràn ngập mùi vị tanh ngọt, một ngụm máu tươi phun ra.
Giọng nói là cho khuôn mặt của Cố Nhược Vân dần dần dịu xuống, quay đầu nhìn nam tử tóc bạc đứng bên cạnh, cười nhẹ nói: “Tiểu Dạ, tại sao chàng lại ra đây?”