Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 673: Chương 673: Linh Tiêu Trở Về (2)




“Nếu ta không ra ngoài, tên này chắc chắn sẽ lôi kéo quần áo của nàng không chịu bỏ.”

Thiên Bắc Dạ nhíu mày, quét mắt nhìn xuống góc áo bị Côn Nam chạm qua, tủi thân nói: “Bộ quần áo này vứt đi.”

“Được.” Cố Nhược Vân cười nhẹ: “Lát nữa ta sẽ thay một bộ khác.”

Nghe lời nàng nói, sắc mặt Thiên Bắc Dạ mới hơi dịu lại, nở một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nhưng tới khi nhìn đến tên nam nhân sắc mặt trắng bệch đang quỳ rạp dưới đất, nụ cười xinh đẹp kia liền biến mất, hơi thở cường đại lại tiếp tục tỏa ra, đè ép xuống người Côn Nam.

Thật mạnh! Côn Nam hoàn toàn khiếp sợ rồi, kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt. Hắn đã từng chịu đựng uy áp của Tông chủ, nhưng mà, nam nhân này rõ ràng là mạnh hơn Tông chủ rất nhiều. Nhưng Tông chủ đã là cường giả Võ Tôn cao cấp? Còn mạnh hơn cả Tông chủ, chẳng lẽ là...

Võ Đế! Hai chữ này mạnh mẽ đâm vào não của hắn, khiến toàn thân Côn Nam run rẩy không ngừng. Đều tại sư phụ, nếu không phải vì hắn, chình mình sẽ không gặp phải tình cảnh nguy hiểm như vậy! Tất cả đều tại hắn!

Nghĩ đến đây, Côn Nam hận đến nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn quên mất trước đó là ai vì Thi Vân chết đi mà kéo sự phụ mình xuống nước, là ai vì mất hết mặt mũi trước người khác mà không ngại trăm phương ngàn kế trả thù. Đáng thương vị sư phụ là Linh Thượng tôn giả kia luôn một lòng suy nghĩ vì đệ tử của hắn, cũng bởi vì đệ tử của hắn mà kết thù với Cố Nhược Vân. Kết quả, hắn làm nhiều việc như vậy, cuối cùng thứ đổi lại được lại là lòng hận thù của Côn Nam. Nếu hắn biết được, chắc chắn sẽ bị tức chết!

“Oanh!” Khí thế của Thiên Bắc Dạ lại tăng mạnh thêm lần nữa, giờ phút này, Côn Nam có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương cốt vỡ vụn, sau đó, cảm giác được như một ngọn núi đang đè lên người hắn, làm hắn không thể thở được. Cường đại cường giả, liền uy áp đều có thể đả thương người tánh mạng! Đây chính là điều mà trước đó sư phụ đã từng nói với hắn, nhưng hắn chưa bao giờ tin, nhưng bây giờ, thực sự có người, chỉ dùng uy áp liền có thể kết liễu mạng sống của kẻ khác.

Dần dần, thân thể của Côn Nam không thể chống đỡ được nữa, nằm liệt xuống đất, máu tươi từ trong cơ thể chảy ra, nhuộm đỏ người hắn. Lúc này nếu có người không hiểu rõ tình huống đi qua đây, chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp. Bởi vì không có bất cứ thứ gì đè lên người Côn Nam cả, nhưng cơ thể hắn lại dần dần bẹp lại thành một cái bánh thịt, nhìn cực kỳ ghê tởm.

“Vân Nhi, chúng ta đi.”

Thiên Bắc Dạ thu hồi tầm mắt, không tiếp tục nhìn Côn Nam đã bị ép thành bánh thịt nữa, khi quay ra nhìn Cố Nhược Vân trong nháy mắt, sát khí trên người hắn lập tức được thu lại, nở nụ cười mỹ lệ không gì sánh bằng.

“Vân Nhi, nàng tức giận sao?” Thấy Cố Nhược Vân không nói gì, nụ cười của Thiên Bắc Dạ lập tức biến mất, uất ức nói: “Ai kêu hắn lúc nãy kéo áo nàng.”

Đám người Mai Tuyết vốn còn đang kinh ngạc vì tốc độ thay đổi sắc mặt của Thiên Bắc Dạ, vừa nghe thấy lời này, lập tức không nhịn được mà co rút khóe miệng.

Chỉ vì đối phương kéo áo của nàng, nam nhân này liền giết chết người ta?

Tất nhiên, Cố Nhược Vân hiểu rất rõ tính tình của Thiên Bắc Dạ. Mấy năm này, chỉ cần có người dám động vào nàng một chút, nam nhân này đều không nói một lời liền ra tay đại khai sát giới! Điều kiện đầu tiên là, những người đó phải là kẻ địch của nàng! Nếu nói tới Tá Thượng Thần, Tử Tà, cùng với tiểu tử Du Nặc kia, Thiên Bắc Dạ dù không thích bọn họ đến gần người nàng, cũng sẽ không làm bọn họ bị thương.

“Tiểu Dạ.” Cố Nhược Vân ngừng suy nghĩ, hỏi: “Thân thể của chàng khôi phục tới đâu rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.