Phế Vật Sinh Tồn Ở Tận Thế

Chương 22: Chương 22: Triệu Thành




Liễu Sắt bị cánh tay cứng như sắt của người côn trùng ôm ngang, thở cũng khó khăn.

Nó ôm cô bay vút lên tầng ba, bay một vòng phát hiện không có chỗ nấp liền do dự. Người côn trùng quay đầu nhìn đội viên đuổi theo ngay sau lưng, quyết định bay thẳng tới cửa sổ thủy tinh lớn trên tường phía nam.

Liễu Sắt sợ hãi nhắm tịt mắt lại: Đâm vào chẳng phải sẽ u đầu sao?

“Xoảng. . . . . .”

Liễu Sắt còn chưa kịp mở mắt đã cảm thấy mình như chui vào hầm băng, chênh lệch nhiệt độ quá lớn làm cho cô nổi da gà. Lạnh chết mất!

Tuyết còn đang rơi, gió lớn quấn theo bông quyết quật vào người khiến cô không mở nổi mắt.

Cô khó khăn quay đầu, trông thấy đám người Bắc Thần đứng bên cửa sổ vỡ ở tầng ba, lo lắng nhìn mình.

Đột nhiên các đội viên lùi lại mấy bước, nhường ra một lối đi chính giữa, cô liền nhìn thấy Nam Đinh.

Cách quá xa nên cô không thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ thấy anh nói cái gì đó với Bắc Thần, sau đó không chút do dự nhảy từ trên cửa sổ xuống.

“A Bảo!”

Tiếng Liễu Sắt vừa hô lên liền bị gió thổi tan. Cô đột nhiên thấy lo lắng, từ chỗ cao như vậy nhảy xuống. . . . . .

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trên bãi đỗ xe tầng thượng.

Liễu Sắt lúc này mới thở phào.

Tốc độ của Nam Đinh rất nhanh, đuổi sát nút người côn trùng.

Người côn trùng kẹp Liễu Sắt bay chừng hơn hai mươi phút, dần dần có chút mệt mỏi.

Liễu Sắt cảm thấy nó bay càng ngày càng thấp, tốc độ chậm lại, cánh tay giữ cô cũng hơi thả lỏng.

Đó là một cơ hội tốt!

Cô không ngừng liếc mắt nhìn người côn trùng, lén cử động cánh tay cứng ngắc.

Nó không có bất kỳ phản ứng gì.

Sự chú ý của người côn trùng đang tập trung vào nửa người thú đang chạy phía dưới, dù sao thì thời tiết lạnh như vậy, nó cũng lạnh đến tê người, cánh tay gần như không còn cảm giác, Liễu Sắt có cử động mạnh nữa nó cũng sẽ không cảm giác được.

Liễu Sắt từng chút từng chút rút một tay ra, tới gần tay trái của nó.

Tay trái của cô rút ra hoàn toàn, trong lòng liền mừng thầm, nhưng mừng xong lại hóa buồn: Cơ thể của nó hoàn toàn có cấu tạo giống con người, thân thể lại vô cùng to lớn, dù cô dùng hai tay cũng không phải đối thủ của nó, súng đã sớm bị người côn trùng vứt mất, dao còn một con nhưng đang giấu ở trong bốt, giờ không lấy được!

Cô nhìn khắp người nó, tìm chỗ có thể ra tay.

A, người côn trùng đột nhiên bay cao lên, hướng thẳng lên trên.

Liễu Sắt ngẩng đầu phát hiện trước mắt là một tòa nhà cao tầng bỏ hoang, nhìn khoảng 50 tầng, hiện giờ nó đang hướng đến tầng cao nhất.

Cô không nén được tức giận.

Nếu quả thật bị nó đưa tới chỗ đó, chờ đến khi A Bảo trèo lên chắc cô đã bị xơi sạch rồi.

Nó có. . . . . .

Liễu Sắt dồn sức lấy đà, hất người lên, nắm chặt sợi râu bị gió thổi ngược ra sau của nó, giật mạnh một.

“Chi. . . . . . Chi!” Người côn trùng đau kêu lên, bay lảo đảo, sau đó không ngừng rơi xuống.

“Pằng. . . . . .”

“Chi. . . . . .”

Tiếng súng cùng tiếng kêu thảm thiết của nó đồng thời vang lên.

Liễu Sắt đột nhiên cảm thấy không trọng lực, cô tuột ra khỏi cánh tay người côn trùng, rơi xuống.

Trong lúc rơi, cô cũng không quá lo lắng: vừa rồi người côn trùng đã rơi xuống rất thấp rồi, hơn nữa, A Bảo nhất định sẽ đón được cô.

Liễu Sắt an tâm, hết sức thả lỏng cơ thể, hi vọng giảm tối đa lực va chạm.

Bộp!

Cô rốt cục cũng ngừng rơi xuống, được đỡ rồi.

“Ha ha. . . . . . Người phụ nữ này thực con mẹ nó nhẹ, từ chỗ cao như vậy rơi vào lòng ông đây mà chẳng cảm thấy gì, hại ông đây tốn công chuẩn bị!”

Giọng nam hào sảng cùng mùi thuốc lá đồng thời truyền đến, Liễu Sắt giật mình nhận ra mình không ngã vào lồng ngực quen thuộc.

Người đàn ông này cũng không đeo mặt nạ bảo hộ, vóc người tầm trung, tuổi cũng không trẻ, tóc vuốt hết ra sau buộc thành một đuôi ngựa nhỏ, loáng thoáng nhìn thấy đã điểm bạc vài sợi. Lông mày đen dày, mũi thẳng tắp, môi cũng sắc sảo, rất cường tráng. Duy chỉ có đôi mắt, hẹp dài mà sâu, hơi đào hoa, mang theo vài phần quyến rũ, có vẻ không đứng đắn, khiến hình tượng rắn rỏi của ông ta giảm bớt rất nhiều.

“Ấy chà. . . . . . Người phụ nữ này không mang mặt nạ bảo hộ?” Người đàn ông trông thấy mặt Liễu Sắt liền hỏi.

Liễu Sắt giãy dụa muốn xuống, người đàn ông cũng không do dự, đặt cô xuống, cánh tay giống như vô tình ôm cổ cô, dùng sức. Cô chỉ có thể đứng yên không cử động được, khóe mắt phát hiện phía sau người đàn ông này có không ít người.

Nam Đinh một thân một mình đứng đối diện với cô, trong tay cầm súng, hiển nhiên vừa rồi đã bắn chết người côn trùng nhưng lại không tới kịp đơ cô.

“Lão đại, tên chết là ngườibiến dị , bộ dạng. . . . . . Chậc chậc, thật đúng là buồn nôn!” Một người đàn ông cao gầy vui vẻ chạy tới, “Headshot, bắn thật chuẩn, thứ kia vừa mới bay vào trong tầm bắn thôi!”

“Người biến dị ?” Người đàn ông được gọi là lão đại không kiêng nể gì nhìn Nam Đinh từ đầu đến chân, “Giống tên đối diện kia ?” Ông ta chỉ vào Nam Đinh, hỏi người tới.

“Không giống, tên kia lai sâu, nhìn buồn nôn hơn tên này nhiều!”

Nam Đinh cố gắng xem nhẹ ánh mắt vô lễ của bọn họ, khẽ cười nói: “Cám ơn ông đã đỡ đồng đội của tôi.” Nói xong, anh liền đưa tay vào túi trước ngực trái rút ra ba điếu thuốc lá, “Trên người tôi cũng chỉ có bằng này, hi vọng ông không chê!” Nói xong liền đưa tới.

“Lão đại. . . . . .” Người đàn ông cao gầy trông thấy thuốc lá mắt liền lóe sáng, mong chờ nhìn lão đại nhà mình.

“Nhận đi, người ta có ý tốt.” Lão đại lơ đễnh cười nhạo, “Thật không ngờ nửa người thú cũng biết kiểu này!”

Nam Đinh nắm thật chặt súng trong tay, trên mặt vẫn giữ nụ cười. Người đàn ông cầm thuốc lá đi, anh liền nói: “Xin thả đội viên của tôi, chúng tôi còn có nhiệm vụ.”

Bàn tay thô to của người đàn ông chậm rãi vuốt ve theo đường cong cơ thể nhỏ nhắn của cô, “Thả cô ta? Người biến dị có hứng thú với cô ta như vậy, tôi cũng muốn xem cô ta có gì đặc biệt. Nhưng đúng là cơ thể cô ta thật mềm mại, làm nhất định rất sướng, ha ha. . . . . .” Miệng ông ta đầy mùi thuốc lá, bàn tay thô ráp xoa khuôn mặt trắng nõn của cô, từ cổ luồn tới ngực, càng không ngừng vuốt ve.

Liễu Sắt cắn chặt môi, cảm giác khuất nhục và buồn nôn làm cho cô muốn hét lên, nhưng cô kiềm chế, cùng một sai lầm cô sẽ không tái phạm lần thứ hai. Cô dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía A Bảo, cô thấy anh lại một lần nữa nắm thật chặt súng trong tay.

A Bảo đang do dự cái gì?

Nam Đinh nhìn chằm chằm bàn tay đặt trên ngực Liễu Sắt, siết chặt súng trong tay: Nửa người thú không được làm hại con người dù trong bất cứ trường hợp vào, không được giơ súng vào con người. Đây là quy định dành cho nửa người thú ở Quy vương chi địa. Anh lại nhìn đồng bọn sau lưng người đàn ông, ước chừng hai mươi người, ai cũng cầm vũ khí trên tay, dù hạ được tên trước mặt cũng không thể lập tức mang theo Liễu Sắt chạy thoát, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Người đàn ông chậm rãi cúi đầu, tiến đến cổ Liễu Sắt, dùng sức ngửi ngửi, dường như muốn ngửi mùi thơm trên người cô nhiều hơn, “Để lại đồ ăn các người tìm được, và cả trang bị của các người, lập tức cút ra khỏi thành phố B, ông đây sẽ thả cô ta!”

Người đàn ông tên Triệu Thành, có đồng thời hai dị năng lửa và tinh thần, là lão đại của thành phố B.

Đội 6 vừa tiến vào địa phận thành phố ông ta đã biết rồi, nhưng e ngại bọn họ là quân đội, vừa không rõ ý định của bọn họ nên tránh được cứ tránh. Nhưng không ngờ lần này quân đội lại tới cướp đồ ăn. Trước kia, khi tận thế xảy ra, quân đội và chính phủ không ai thèm để ý tới thành phố B, hiện giờ thiếu thốn mới nhớ đến chỗ này.

Muốn lấy đồ từ đất của ông đây, không có cửa đâu! Triệu Thành giữ Liễu Sắt, khiêu khích nhìn Nam Đinh.

Đàm phán lâm vào bế tắc.

Liễu Sắt nhìn ra A Bảo do dự, cô chưa từng thấy A Bảo khó xử như vậy, cô âm thầm đoán, chẳng lẽ là bởi vì mình bị dùng làm con tin nên khiến Bảo có chỗ kiêng kị? Hiện giờ không chỉ không tìm được đồ ăn mà ngay cả trang bị của họ cũng phải để lại.

Không được, không thể để cho A Bảo bởi vì mình mà bị uy hiếp.

Liễu Sắt cố để quay đầu mà Triệu thành không chú ý. Cô phỏng đoán chiều cao của Triệu Thành khoảng 1mét 75, cao hơn cô khoảng 15cm. Chân cô đá lên đầu vừa khéo cao hơn 15 cm, nếu như mũi chân duỗi ra một chút. . . . . .

Cô len lén chuyển động mắt cá chân, giày dính tuyết nên nặng hơn bình thường, phải dùng nhiều sức hơn mới được.

Triệu Thành nhìn Nam Đinh đối diện, nhẫn nhịn trong mắt anh ông ta có thể thấy rõ, ông ta biết quy định của Quy vương chi địa lý đối với nửa người thú cho nên mới càng khinh thường: Đối mặt với địch thì chỉ có tấn công, tấn công và tấn công. Lúc này còn nghĩ đến mấy quy tắc vứt đi ấy thì bị uy hiếp cũng đáng đời ! Nhưng như vậy cũng tốt, mình mới có cơ hội.

“Sao nào, người anh em, suy nghĩ kỹ chưa!” Triệu Thành thản nhiên vuốt ve gò má trắng nõn của Liễu Sắt, “Tôi rất độ lượng, tôi cho cậu một ngày, nghĩ kỹ, xong thì tới tìm tôi, tôi sẽ phái người ở đây chờ cậu. Nhưng còn cô gái này. . . . . . Tôi sẽ mang về trước. Đừng để cho tôi đợi quá lâu!”

Nói xong, ông ta giữ Liễu Sắt muốn lùi về phía sau.

Chính là lúc này!

Chân phải Liễu Sắt dùng sức đá lên, lúc sắp đến đỉnh đầu thì duỗi thẳng mũi chân. Liễu Sắt cảm thấy chân mình đá vào cái gì đó thẳng thẳng cứng cứng.

“A. . . . . . A a. . . . . .”

Phía sau cô truyền đến tiếng Triệu Thành rú lên.

“Con đàn bà chết tiệt. . . . . .” Triệu Thành định bắt lấy Liễu Sắt, nhưng bắt hụt. Nam Đinh đã kéo cô ra sau mình.

Liễu Sắt trốn đằng sau Nam Đinh, trông thấy Triệu Thành ôm mũi, máu theo kẽ tay không ngừng chảy ra.

“Xin lỗi, đội viên của tôi quá kích động, tôi sẽ về dạy dỗ lại!”

Nam Đinh kéo Liễu Sắt muốn chạy, nhưng một đám người đã xông lên, vây bọn họ ở chính giữa.

“Đá mũi ông đây còn muốn chạy? Chỉ sợ không dễ dàng như thế đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.