- Á!
- Công chúa!
Một con ma thú tấn công về phía thiếu nữ, những hộ vệ thấy vậy liền hốt hoảng kêu lên.
- Khét khét...
Lộ ra từ trong bóng đen, ánh sáng mắt trăng chiếu rọi vào nó làm lộ ra một con Bạch Vĩ Hồ, một nam nhân dùng kiếm đâm giết con Bạch Vĩ Hồ, một tay ôm lấy thiếu nữ đang run rẩy vi sợ kia. Nàng xúc động nhìn người con
trai lớn hơn mình ba tuổi này.
- Hoàng huynh...
Hắn thì lãnh nhạt đối với tình huống hiện tại, sống sót là điều quan trọng nhất.
- Cẩn thận chút.
Tất cả mọi người đều lâm vào trạng thái chiến đấu cao độ, từ phía sau của
nam tử kia, một con nhện cấp bậc Thiên Không xuất hiện, tập kích từ phía sau.
- Hoàng tử cẩn thận!
Nhân Diện Ma Chu miệng phun tơ nhện về phía hoàng tử và công chúa kia, thì:
- Lôi điện!
Một đạo lôi điện ầm ầm đánh xuống trên người Nhân Diện Ma Chu khiến cho nó
bất động một thời gian rất ngắn, vì cấp bậc của nó là Thiên Không nên
chỉ cần vài mili giây là nó sẽ tự động thoát ra được khỏi đạo lôi điện
đó. Một bóng người nhảy lên, cầm một thanh kiếm sáng chói trong tay đâm
thẳng vào đầu con nhện, kéo dài xuống dưới tận đuôi.
- Các hạ thật...
Vị hoàng tử kia lời nói cảm ơn còn chưa phát ra miệng thì ngay trước mặt đã thấy dị tượng.
Vụt vụt!
Vừa xử lí xong con Nhân Diện Ma Chu xong liền phóng hai thanh chủy thủ
trong tay về một hướng khác, khẽ xẹt qua mặt hai người. Công chúa nhìn
thấy hành động này bất mãng quát;
- Này, ngươi cứu chúng ta nhưng cũng không thể xem chúng ta như kẻ địch như vậy chứ!
Người mang mặt nạ mặt áo choàng đen này không ai khác chính là Hàn Nguyệt
Xuyên, nàng hướng về người kia nhìn thoáng qua một chút, không tự chủ
được phát lên:
- Là ngươi...
Vị hoàng tử kia, Hàn Nguyệt
Xuyên vừa nhìn liền nhận ra hắn, phải hắn chính là Sa Toa, hoàng tử kiêu ngạo ngất trời khiến cho “bản thân” hy sinh cả mạng sống để cứu hắn, và nhận được từ hắn là sự vô tình, lạnh nhạt cùng chán ghét.
Sa Toa nghe được lời nói đó của nàng có phần thất thần, hỏi:
- Ta và các hạ quen biết?
Không trả lời, nàng khẽ lướt qua chỗ của hai người, rút hai thanh chủy thủ
găm ở dưới đất lên, lạnh lùng đáp lại lời nói lúc trước của công chúa Sa La:
- Nếu như ta không ném nó thì hai người các ngươi đã chết từ lâu rồi.
Sa Toa nhìn về vị trí của hai thanh chủy thủ vừa găm ở dưới đất, hai con
mãng xã màu đỏ huyết bị cắt đầu ở dưới đất, hắn thất kinh. Độc Huyết
Mãng Xà, loài độc xà nguy hiểm thường tấn công bất ngờ, chúng co người
nhảy từ cây này sang cây khác, cũng là cách chúng tấn công kẻ thù trong
âm thầm và chớp nhoáng, cư nhiên người đó có thể phát hiện?
Quá biến thái rồi đi.
- Chủ nhân, ta giải quyết xong rồi.
Huyệt Dạ truyền âm cho Hàn Nguyệt Xuyên, ngay sau đó Hoắc Bạch Ly cũng truyền âm cho nàng:
- Chủ nhân, bên ta cũng giải quyết xong rồi.
Ở trước mặt đám người này, nàng không thể để lộ thân phận, đành truyền âm cho bọn chúng:
- Các ngươi đi săn hoặc đi đâu đó chơi một hồi đi, ta có chuyện giải quyết, đêm mai lại gặp ở chỗ này đi.
Hống!
Hai con ma thú tuân lệnh, chúng giải quyết mọi thứ trong âm thầm, Hoắc Bạch Ly gầm lên tiếng, những con thú đang chiến đấu liền rút lui, đây chính
là báo hiệu cho bọn chúng biết, thủ lĩnh dẫn đầu của chúng đã bị đánh
bại, không muốn chết thì rút lui ngay!
- Các người không muốn chết thì đi theo ta.
Cả đám người luống cuống đi theo phía sau Hàn Nguyệt Xuyên, nàng dẫn bọn
họ đến căn cứ của Cốc Lai bang ở trong rừng U Linh này. Cốc Lai bang có
hơn 100 cứ địa ở trong các khu rừng, chủ yếu là để phục vụ cho ẩn nấp và đi lại của mọi người.
Lúc trước đi cùng đám người Mạnh Thiên,
Hàn Nguyệt Xuyên mới biết được những điều này. Và đó cũng là lí do tại
sao bọn họ đi trong rừng nhiều ngày mà không bị ma thú tấn công về đêm,
nhưng từ khi có hai tỷ muội Thanh gia mới khiến cho chuyến đi bị chậm
trễ nhiều ngày.
Đếm trước cổng, Hàn Nguyệt Xuyên thấy bên trong có ánh đèn, gõ cửa, không ai nghe, không một tiếng đáp lại.
Rầm! Rầm!
Lấy một cây gậy trong không gian giới chỉ ra, nàng đập mạnh liên tục vài cái vào cánh cửa kia.
- Mật khẩu?
Một người xuất hiện qua khe cửa, Hàn Nguyệt Xuyên nhớ lúc trước bản thân đi đến hình như không có vụ này.
Không trả lời mật khẩu là gì, Hàn Nguyệt Xuyên hỏi lại:
- Ai bày ra trò này?
Người ở trong kia cảm thấy phiền phức đáp lại:
- Mật khẩu không đúng.
Rầm!
Nàng đạp mạnh vào cánh cửa, bực bội nói lên:
- Tiểu thư nhà các ngươi đây!
Người ở trong bị trấn động từ lực chân nàng đạp vào mà hơi nhào người về phía trước, hắn lúc này tỉnh ngủ, nhìn ra bên ngoài, hỏi:
- Chứng minh.
Rầm!
Đạp thêm lần nữa, Hàn Nguyệt Xuyên tức giận rít lên:
- Cho ngươi hai lựa chọn, một mở cửa, hai chứng minh.
Tên kia, ngón mắt nhìn ra bên ngoài, thấy một người đeo mặt nạ đen, hắn nghi ngờ sâu nặng hơn, kiên quyết một mực:
- Không mở, mật khẩu.
Hàn Nguyệt Xuyên lườm hắn, rít lên một từ:
- Hảo.
Hắn đóng khe cửa lại, đi vào trong. Ở bên ngoài, Sa La nhìn Hàn Nguyệt Xuyên, cười khinh miệt:
- Ha, tưởng oai lắm, hóa ra chỉ là kẻ không có mặt mũi...
Còn muốn nói thêm, Sao Toa nhanh chóng bịt miệng nàng ta lại, hướng Hàn Nguyệt Xuyên xin lỗi:
- Các hạ thứ lỗi, tiểu muội ta còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Két!
Trong lúc hai người, một kẻ khinh thường, một kẻ xin lỗi, thì Hàn Nguyệt
Xuyên đã mở xong cánh cửa, đẩy vào trong. Tên vừa rồi nghi ngờ Hàn
Nguyệt Xuyên, mới bước đi có khoảng năm bước liền quay lại, thấy cửa mở, người kia kéo mặt nạ chéo qua một bên, lộ rõ nửa khuôn mặt.
- Ngươi, là kẻ vừa rồi phải không.
Nàng cười như một ác quỷ vừa mới từ địa ngục lên, hướng hắn ta từ từ bước tới, vừa đi nàng vừa cười quỷ dị:
- Ngươi không chọn mở cửa, thì chính là chọn chứng minh, giờ ta chứng minh.
Tên kia nhìn nàng, bị uy áp của nàng làm cho ngột thở, trước mắt hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, chóng mặt.
- Muội làm nghiêm trọng quá rồi đấy, bọn họ chỉ đùa vui thôi mà.
Mặc Phong xuất hiện trước mặt người này, cậu nắm lấy cây gậy của Hàn Nguyệt Xuyên. Tức giận của Hàn Nguyệt Xuyên giảm nhẹ xuống, bỏ tay ra khỏi gậy kim loại, hỏi Mặc Phong:
- Mật khẩu, ai bày ra?
- Ta bày ra đấy!
Mạnh Thiên ngáp một hơi dài từ trong phòng đi ra, trả lời nàng, lại hỏi:
- Nửa đêm nửa hôm, muội đi trong rừng làm gì? Không phải muội đang bị phạt sao?
Hàn Nguyệt Xuyên nhún vai:
- Nơi đó quá mức nhàm chán, muội chỉ đi chơi một hồi thôi, sáng mai lại quay về.
Mạnh Thiên nhìn về phía sau nàng, chỉ hỏi:
- Đi chơi? Vậy bọn người đó?
- Bị thú triều tấn công, muội đem họ đến nơi này.
Nàng giải thích đơn giản, lại ngồi trên một cái ghế gỗ, ngã người về sau, chỉnh lại mặt nạ trước đám người hoàng tử Sa Toa.
- Thiên đại ca thu xếp cho bọn họ nghỉ tạm đi, đến sáng mai bọn họ sẽ đi.
Mạnh Thiên thu xếp cho bọn người Sa Toa năm căn phòng, để cho họ tự phân
phối với nhau. Sa Toa ở trong phòng của hắn nhìn thấy một lá cờ có hình
của nhóm Cốc Lai bang, một bang hội rộng lớn, mạnh nhất nhì ở tứ đại đế
quốc Ngạo Thiên, Lai Sâm, Hạo Thiên, Từ Lâm.
Người kia rốt cuộc
là ai, sao lại có thể quen biết được bang hội mạnh mẽ thế này? Người vừa rồi chính là Mạnh Thiên bang chủ Cốc Lai bang, cai quản ở Hạo Thiên đế
quốc và Ngạo Thiên đế quốc đi, người còn lại là thiên tài ngàn năm có
một Mặc Phong song tu ma pháp, đấu sư. Một nhóm người khủng bố, vậy thì
nữ tử nhận thức bọn họ kia là người ở đâu?
Nếu lôi kéo nàng ta thì có khi lại được bang hội đó trợ giúp lớn đi.